Bộ dạng ăn uống của cậu đã kích động Trình Cần, anh nói: "Có ngon không? Mẹ tôi làm đấy!"
"Ngon lắm." Sở Dương gật đầu hỏi: "Tôi có thể ăn thêm một cái nữa không?"
Bộ dáng Sở Dương rất ngoan ngoãn, hai mắt rất thuần khiết, bọn họ ai cũng đều nói rằng cháu trai giống chú, Trình Cần hình như cũng có thể từ cậu nhóc này nhìn thấy Ôn Văn Trạch lúc còn trẻ.
Trình Cần cười cười, nói một cách hào phóng: "Ăn đi, cậu ăn hết chỗ bánh bao này cũng không sao đâu.”
Chiếc xe chạy chầm chậm, cậu nhóc đang ăn bánh ở phía sau. Trình Cần ngồi phía trước thầm cong khóe miệng, thỉnh thoảng nhìn cậu nhóc qua gương chiếu hậu. Cậu thật yên lặng và ngoan ngoãn, rất đáng yêu.
“Chân còn đau không?”
“Đau, nhưng tôi có thể chịu được.”
An Hà Biệt Uyển bên này là khu đô thị mới, hiệu thuốc đã đóng cửa từ lâu. Trình Cần đành phải lái xe về nhà mình, bên đó là khu trung tâm, rất nhiều cửa hàng đều mở cửa suốt 24 giờ.
Sau khi qua đèn giao thông, Sở Dương vỗ vỗ chỗ ngồi của Trình Cần, cậu phồng má lên, giống như một con chuột đồng: "Tôi sống ở An Hà Biệt Uyển, anh vừa đi ngang qua rồi.”
Trình Cần nói: "Biết rồi, ăn bánh bao của cậu đi.”
Sở Dương chật vật muốn nuốt thức ăn vào miệng, lo lắng hỏi: "Đây là đi đâu vậy? Muộn như này rồi, anh là muốn đưa tôi đi đâu?"
Trình Cần nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Sở Dương, trong bụng nảy lên ý xấu, mặt liền treo một nụ cười gian ác: "Nào, cậu nhóc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-thanh-tinh/1801127/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.