Trình Cần do dự xem muốn tin cậu hay không, nếu như là thật, tự mình nói là có ý gì, lập tức không nể mặt ngăn Ôn Văn Trạch ở đằng sau, cặp mắt kia nhìn chằm chằm vào Trình Cần, đặc biệt có tính công kích, nhìn Trình Cần đến sững sờ.
Sở Dương chỉ vào Trình Cần nói: “Anh có ý gì thế?”
Cậu nhóc rất cao, trẻ con nông thôn đều khá rắn chắc, đứng thẳng giống như một gốc cây bạch dương mạnh mẽ kiên cường, mà cặp mắt kia cũng không giống như vừa rồi, tựa như một con sư tử, sau lưng là đồ ăn mà nó muốn chờ đợi, dám vượt Lôi Trì, nhất định khiến người thịt nát xương tan.
Ôn Văn Trạch giữ chặt đứa trẻ, lắc đầu nhỏ giọng cười nói: “Em nha A Cần...” Ôn Văn Trạch nghĩ nghĩ cách gọi, dừng một tiếng nói tiếp đi: “Chú, chú là người như vậy, nghĩ một đằng nói một nẻo, đây là tha thứ cho cháu.”
Trình Thiên cũng vỗ vỗ bả vai của Sở Dương, cười hoà giải, "Không có việc gì, tính cách của nó giống con lừa ấy, thích đá hậu, ngoài thì độc mồm độc miệng, nhưng thật ra là người dễ mềm lòng.”
Trình Cần mặt đen như đáy nồi, há hốc mồm cái gì cũng không nói nên lời, trừng mắt liếc cậu nhóc mà không cam lòng yếu thế, sau đó quay người đi mất.
Trước khi đi, cảnh sát trẻ tuổi giữ chặt Trình Cần, cười hề hề nói: “A, cũng đừng quên cúp vàng oscar nhé.”
Trình Cần: “...”
“Nhân phẩm cậu nhóc người ta rất tốt, chớ coi thường người ta.”
Tôi không có nhân phẩm được không.
“Cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-thanh-tinh/1801126/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.