Cũng không thể tỉnh dậy sớm như vậy.
Cậu nhóc miệng hơi mở rộng, lộ ra một cái răng cửa. Đôi môi khôi phục lại màu đỏ chót, như bị người nào gặm cắn vậy. Dáng vẻ lỗ mãng đang ngủ vẫn chưa tỉnh lại, trông có vẻ rất ngoan ngoãn.
Trình Cần nhìn một hồi, duỗi ngón tay ra, ở giữa không trung phác họa khóe mắt của cậu nhóc. Lông mi vừa rậm lại vừa dài, giống như đang vẽ một đôi mắt rất đẹp.
Anh giật giật khóe miệng, thu tay lại rồi ngắm nhìn thêm một lúc nữa, sau đó đứng lên duỗi người, ngáp một cái.
Khi Sở Dương mở mắt ra thì trông thấy một bóng người mơ hồ đang giang rộng tứ chi, nghĩ thầm là ai ở trong ký túc xá vậy, bóng lưng rất đẹp trai.
Trình Cần quay đầu, trông thấy gương mặt không thể miêu tả bằng lời của Sở Dương, đang ngáp được một nửa, hỏi: "Này, biết làm cơm không?"
Sở Dương đứng dậy xoa xoa con mắt: "Biết."
Trình Cần xoa xoa mặt: "Giúp làm bữa cơm đi. Đầu tôi đau, đói đến phát đau."
"Hả?" Sở Dương ngây ngốc hỏi kêu lên một tiếng, sau đó hiểu ý, vội vàng đứng lên: "À, được thôi. Anh muốn ăn món gì?"
Trình Cần ậm ừ nửa ngày, thở dài nói: "Hay là cậu cứ đến phòng bếp trước, xem có thể nấu được món gì đi."
Sở Dương vén chăn lên, lộ ra thân thể thon dài, rắn chắc.
Cậu chỉ mặc một chiếc quần lót, bao trọn lấy thứ ở giữa.
Trình Cần sửng sốt một chút, vui vẻ: "Ồ, biết ở nhà của gay, còn dám cởi sạch sẽ như vậy, gan rất lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-non-thanh-tinh/1801129/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.