Gió càng lạnh.
Diệp Khải Nguyên nghênh gió đi ra, mồ hôi lạnh trên thân người bị gió thổi giống như những hạt băng.
Chàng thật sự không dám nán lại trong đại điện đó nữa.
Chàng không sợ quỷ.
Nhưng trong đại điện đó dường như ẩn tàng một vài chuyện còn đáng sợ hơn cả quỷ nữa.
Từ nơi xa vang lại tiếng trống canh.
Đã qua canh ba.
Trong cái thành thị cổ xưa này, các ngọn đèn đã tắt hết cho dù đi đâu cũng là một màn đêm tối đen.
Nếu đang là mùa hạ có thể tìm ra một hai chỗ uống rượu ăn cơm khuya.
Chỉ tiếc bây giờ vẫn là mùa xuân.
Có lẽ vì bây giờ tuyệt đối tìm không được nơi uống rượu vì vậy Diệp Khải Nguyên đột nhiên cảm thấy rất muốn uống vài ly.
Chàng thở dài, đi ra khỏi ngõ hẻm thật sư không biết nên đi đâu tối nay, thậm chí ngay chỗ ngủ chàng cũng không có.
Đúng vào lúc này đột nhiên nghe có tiếng người cười nói:
- Ta biết một nơi vẫn còn rượu uống, ngươi có đi theo ta hay không.
Tuy có ánh sao trong ngõ hẻm vẫn còn rất tối, một người ống tay áo lớn lất phất, đang đi ở phía trước.
Diệp Khải Nguyên đi theo phúa sau.
Người đi phía trước không quay đầu lại.
Diệp Khải Nguyên không hỏi cũng không vội đuổi kịp lên.
Người phía trước đi không nhanh như đối với hẻm phố ở đây tỏ ra rất quen thuộc.
Diệp Khải Nguyên đi theo người đó bảy tám lần quẹo, cơ hồ không cách gì phân biệt được phương hướng thì thấy phía trước một bức tường cao, đình viện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-nguyet-ung-phi/1367650/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.