Mùng ba, buổi sáng...
Diệp Khải Nguyên bước dài trong viện. Y phục trên người chàng vừa dơ vừa nhàu. Ít ra đã mấy ngày không tắm giặt, đầu tóc chàng rối tung, bông hoa trên vạt áo đã khô rồi.
Chuyện chàng gặp gần đây nếu là người khác đã sớm không còn sống nổi nữa.
Còn chàng khi bước vào trong sân, rõ ràng mặt mày rạng rỡ, tinh thần phấn chấn giống như vừa mới phát tài, lại đậu trạng nguyên. Muốn tìm một người thần khí hơn chàng có lẽ rất khó.
Tiểu Tiên đang tựa người vào cửa sổ, nhìn thấy sắc mặt của Diệp Khải Nguyên, nàng cũng không biết mình phải khóc hay cười nữa.
Diệp Khải Nguyên bước dài tới mỉm cười gật đầu chào.
Tiểu Tiên cắn chặt môi nói:
- Bây giờ dường như đã không còn sớm nữa.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Tuy không còn sớm nhưng cũng không quá trễ.
Tiểu Tiên nói:
- Xem ra chắc chàng ngủ say.
Diệp Khải Nguyên cười:
- Ngủ một mạch như người chết.
Tiểu Tiên gượng cười:
- Ta thật sự không ngờ chàng lại có thể ngủ được.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Lúc ta muốn ngủ thì cho dù trời có sập, đất có sụp, ta vẫn có thể ngủ được.
Đinh Linh Lâm cũng đã ngủ rất say, trong tay vẫn nắm chặt cây đao.
Diệp Khải Nguyên hỏi:
- Đinh Linh Lâm ngủ lúc nào vậy?
Tiểu Tiên đáp:
- Trời sáng mới ngủ.
Trên bàn có một bát cháo trống không.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Xem ra Đinh Linh Lâm dường như đã ăn chút ít.
Tiểu Tiên nói:
- Ăn một bát miến gà, ăn hết mới chịu ngủ.
Nàng gượng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-nguyet-ung-phi/1367651/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.