Mặt nạ đồng xanh dưới ánh sao sáng lấp lánh.
Sắc mặt của Lữ Địch xám xanh, đã méo mó đi, một đôi mắt lồi ra đầy vẻ sợ hãi và thất vọng.
Y đến chết cũng không thể nào tin nổi một chuyện.
Diệp Khải Nguyên than thở:
- Y dường như đến chết vẫn không tin là ngươi có thể giết y.
Mặc Cửu Tinh lạnh lùng nói:
- Do không tin nên y mới chết.
Diệp Khải Nguyên thở dài chậm rãi nói:
- Có những chuyện đích xác là một người đến chết cũng không thể hiểu rõ được.
Diệp Khải Nguyên vẫn còn có chuyện không hiểu rõ.
Đa Nhĩ Giáp là Lữ Địch vậy Bố Đạt Lạp Cô Phong Thiên Vương là ai?
Người chết đã mang đi, trong phòng vẫn chưa đốt đèn.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Buổi tối ngươi xưa nay không đốt đèn hay sao?
Mặc Cửu Tinh hỏi ngược lại:
- Tại sao phải đốt đèn?
Câu hỏi rất hay Diệp Khải Nguyên bị hỏi ngẩn cả người ra gượng cười nói:
- Mỗi người tối đến đều phải đốt đèn, đốt đèn lên mới có thể nhìn rõ nhiều chuyện.
Mặc Cửu Tinh nói:
- Không đốt đèn ta vẫn có thể nhìn được rất rõ.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Ta nhìn không rõ.
Mặc Cửu Tinh lạnh lùng:
- Ngươi có thể đi bất cứ lúc nào ta không giữ ngươi.
Diệp Khải Nguyên lại cười:
- Nhưng ngươi cũng không đuổi ta đi?
Mặc Cửu Tinh nói:
- Ta không cần.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Không cần?
Mặc Cửu Tinh nói:
- Lúc cần đi thì ngươi phải đi.
Diệp Khải Nguyên nói:
- Lúc nào mới là lúc cần?
- Lúc tìm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-nguyet-ung-phi/1367649/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.