Thẩm Hoài Ngôn “sáng tỏ thông suốt” đương nhiên đến không đúng lúc.
Vốn dĩ cửa tiệm hoa làm ăn không tốt lắm nên nếu có người tới thì Lục Trầm sẽ biết được ngay. Hiện tại tiệm không có khách, cậu liền bế Lục Dư Ninh vào phòng cùng chơi vài trò chơi nhỏ mà nhà trẻ dạy cho Lục Dư Ninh.
Lục Dư Ninh bảo cậu lấy tay che đôi mắt lại, khi bé con nói “ba ba mở mắt”, cậu phải lấy tay ra ngay, bé con gọi “ba ba không được nhúc nhích”, cậu không thể động đậy, nếu như không phản ứng đúng lúc thì cậu thua.
Lục Trầm phản ứng không kịp nhiều lần, bị phạt vẽ con sâu lông lên tay, Lục Dư Ninh chơi vui vẻ mãi không thôi.
Lục Trầm che mắt lại một lần nữa, mà Lục Dư Ninh chậm chạp không nói câu nào, cuối cùng kêu một tiếng chú. Cậu cho là bé con đang nói đùa, cười cười mở mắt ra, duỗi tay tới nựng nựng cái mặt tròn tròn của bé, ý bảo đây không phải là luật chơi đúng.
Lục Dư Ninh bị cậu nựng cũng không động đậy gì mà nhìn ra phía cửa. Lục Trầm quay người lại thì thấy Thẩm Hoài Ngôn hai tay đút trong túi áo, cứ như vậy mà lẳng lặng không một tiếng động đi vào.
Lục Dư Ninh lần nữa nói rõ từng chữ, gọi một tiếng chú.
Lục Dư Ninh không phải một đứa trẻ cởi mở, ngoại trừ lúc ở nhà trẻ thì không thường tiếp xúc với nhiều người. Lục Trầm từ trước tới nay chưa từng thấy con trai mình nhìn chằm chằm một người, ngây ngô tha thiết như vậy gọi chú.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-luc-tram-chu/96121/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.