Chu Nhâm chỉ vừa bước một bước thôi mà đã đạp trúng vảy ngược của Thẩm Hoài Ngôn rồi, hắn thấy mình thật là xui xẻo.
Hắn cho là khoảng thời gian mấy năm qua đã đủ làm cho Thẩm Hoài Ngôn quên được Lục Trầm, vì muốn làm cho bầu không khí sôi động lại nên cười cười hỏi anh: “Người đó… là Lục Trầm đúng không?”
Một lúc lâu không nghe anh đáp lại, Chu Nhâm khó hiểu nhìn anh một lát lại thấy Thẩm Hoài Ngôn đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn dáng vẻ cô độc của anh, nó không hề giống như đã buông bỏ.
Câu trả lời là chắc chắn rồi.
Cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình rất là ngu ngốc, Chu Nhâm cũng thôi không hỏi đến cùng nữa.
Dĩ nhiên hắn cũng không có định đến tiệm khác để mua hoa, hắn tự trách bản thân sao tự nhiên lại muốn mua cái thứ chó má gọi là hoa này, về thẳng nhà luôn thì tốt biết bao nhiêu.
Hắn biết rất rõ địa vị của Lục Trầm trong lòng Hoài Ngôn.
Bốn năm trước Thẩm Hoài Ngôn bị què chân, mọi người tìm được anh trong tình trạng vết thương chồng chất còn sờ sờ trước mắt. Cả đời này, Chu Nhâm không nghĩ đến Thẩm Hoài Ngôn sẽ vì một người mà làm nhiều đến như vậy.
Anh bị cha ruột của mình đánh đến mức gãy cả hai chân, nặng đến nỗi gân tay trái cũng bị đứt ra.
Vào đêm xuất viện, hắn chở Thẩm Hoài Ngôn đến căn hộ mà Lục Trầm đang ở, bản thân thì đứng hút thuốc phía sau xe chờ anh. Hắn còn tưởng Lục Trầm sẽ ra ngoài đây cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-luc-tram-chu/96113/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.