Cả bữa ăn sáng không ai nói câu gì chỉ chăm chú ăn. Lúc đi ra thanh toán phát hiện đã có người mời bữa này cô tỏ ra khó chịu nhưng không nói, không để nàng phát hiện cô cố làm bộ tự nhiên nhất có thể.
Nguyễn Yến Linh muốn chia đôi số tiền ăn ra thì cô bình thản đáp lại:" Có người trả rồi. Chị chủ quán kêu có thanh niên nói chuyện với mày ban nãy trả luôn rồi."
Nàng im lặng, từ đằng sau phóng tầm mắt tới gương xe phản chiếu gương mặt lạnh băng của cô, ánh nắng mặt trời dần trở nên nóng bức không còn cái mát mẻ ấm áp vào buổi sáng, sương sớm đã tan chỉ còn lại sự khô nóng dần vào trưa.
Dưới căn tin của công ty, Nguyên Vân cùng nàng đi xem qua thực đơn hôm nay, không có gì đặc sắc. Quạt dưới căng tin không đủ mát, đa số đều là quạt trần, nắng hắt vào qua cửa kính, hàng bàn ghế cạnh cửa không ai ngồi tới nàng lấy một ít cơm ăn cho có.
Nguyên Vân thắc mắc:" Chị ăn ít vậy? Tí lại kêu đói."
“Không. Sáng nay chị mày ăn nhiều lắm giờ vẫn còn ngang bụng đây.”
Nàng giả vờ xoa xoa bụng giống hệt động tác của cô vào tối qua, cả hai kéo nhau ra bàn ngay khu lấy đồ ăn.
Nguyên Vân:" Chị đang tức cái gì à?".
“Không có.”
“Sao lại hỏi vậy?.” Nàng dừng việc lấy thìa chọc vào bát cơm nóng mà không ăn.
“Mặt chị hậm hực, trông cáu rõ luôn. Tới tháng à.”
“Không có, đang nghĩ một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-lop-truong-chung-ta-yeu-nhau-chua-/3593346/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.