“Ấy, mà giờ mới để ý nha.”
“Cái gì?”.
“Cái vòng bạc trên tay chị ý. Đẹp nha, bạn tặng à.”
“Ừ.” Nguyễn Yến Linh nâng lên sợi dây bạc, ánh mắt dịu đi, mỉm cười.
“Ghê, trông đẹp này chắc cũng đắt lắm.”
Nguyên Vân vuốt cằm xem xét, nàng lắc đầu:" Không biết, bạn tặng hỏi giá thì hơi ngại."
Cô gật đầu đồng ý, cả hai quay trở về phòng làm việc. Tâm trí nàng cứ quanh quẩn bên chiếc vòng tay cô tặng, hết ngắm nghía thì lại tháo ra nắm trong lòng bàn tay vuốt ve mơn trớn. Mặt nàng xị xuống, sáng nay vì cái gì lại ít nói chẳng để tâm đến nàng.
Đỗ Anh Thư lần nào cũng tự đưa mình vào thế khó, cô mím môi có phần hối hận lần nào cũng là tự mình rước muộn phiền, cô cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều.
Tin nhắn nàng gửi đến cô vẫn chưa đọc, chần chừ đã gần nửa tiếng chẳng có bất kì động tĩnh nào, nàng dần mất đi kiên nhẫn.
“Ting.”
Nguyễn Yến Linh vội nhấc máy lên, cô đã nhắn lại nhưng với một chữ ngắn ngủi như vậy.
“Ừ.”
“?”
“Có gì cần thì nhắn tao, tao qua đón.”
“Không cần phiền phức, tao tự thuê xe về được.”
“Thế về cẩn thận, sớm một chút, tối nguy hiểm lắm.”
Vài ba câu đã chẳng nhắn gì thêm, nàng tức giận thật muốn nhắn lại “liên quan gì tới mày” ngón tay nàng dừng lại vẫn là thôi.
Chiều nay cô cố tình đi về sớm, không còn tâm trạng làm việc, ôm theo đống việc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-lop-truong-chung-ta-yeu-nhau-chua-/3593347/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.