Nhóm tử sĩ tàng kiếm đồng loạt xuất, họ quỳ gối ở phía sau Hạ Thiên và lặp lại lời của Tàng Nhất: "Bọn ta đã nghĩ rất kỹ. Bọn ta là tử sĩ tàng kiếm của vương gia."
"Bọn ta tới để bảo vệ vương gia."
“Trong tương lai, ta sẽ chết để bảo vệ vương gia."
"Vương gia nói giết ai thì bọn ta sẽ giết người đó."
"Vương gia muốn bọn ta chết, bọn ta sẽ đi chết."
"Vương gia không cho bọn ta chết, bọn ta sẽ không chết."
Hạ Thiên ngửa mặt lên trời thở dài: "Đây không phải đáp án mà ta muốn!"
"Các ngươi tiếp tục suy nghĩ ba vấn đề này đi." "Lần sau ta sẽ hỏi lại." "Vâng!"
'Tàng Nhất nhịn không được mà hỏi: "Vương gia, nếu như một tử sĩ không chết... vậy vẫn được coi là tử sĩ sao?"
Khóe miệng của Hạ Thiên giật nảy lên: "Cút xéo." "Rõ" Tàng Nhất vui vẻ biến mất khỏi vòng lửa.
Lúc này, tất cả những gì giấu trong lòng đều đã nói ra, cảm giác... thật thoải mái.
Loại cảm giác này chưa từng xuất hiện trước đây.
Hắn ta ẩn thân vào trong cái bóng của Hạ Thiên, khóe miệng vô thức gợi lên một nụ cười, ngay cả hẳn ta cũng không nhận ra.
Vậy mà hẳn ta có nụ cười rất đẹp.
"Đầu biến hết đi."
"Vâng!"
Khóe miệng của nhóm thiếu niên tàng kiếm vô thức lộ ra ý cười rồi lại ẩn người biến mất.
Lúc này.
Trên người nhóm thiếu niên tàng kiếm toát ra sức sống mạnh mẽ hơn.
Hạ Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-doat-vi-tuyet-the-thai-tu/3396573/chuong-320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.