Chương trước
Chương sau
"Vậy sao?"

Hạ Thiên dịu dàng mỉm cười: "Chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng được."

Ánh mắt của Tư Mã Lan đầy ẩn ý: “Có gì mà không tưởng tượng được?”

“Từ nhỏ bổn vương đã nghe nói, tỷ tỷ của ngươi Tư Mã Mai dịu dàng hiền thục, là tiểu thư khuê các xếp hạng nhất đế đô.”

Bỗng nhiên, Hạ Thiên nhìn thấy trong mắt Tư Mã Lan lóe. lên tia lạnh lùng.

Hắn sửng sốt trong lòng: “Đương nhiên, nếu Tư Mã Lan là tỷ tỷ, Tư Mã Mai là muội muội, vậy cái danh tiểu thư khuê các đứng đầu đế đô khẳng định thuộc về Tư Mã Lan”

Hạng nhất.

Tư Mã Lan mỉm cười ngoài mặt nhưng trong lòng thì lạnh lẽo, vẻ mặt nàng thật xa lạ, giống như lần đầu hai người gặp. nhau ở ngoài cổng thành: “Tư Mã Lan tạ ơn vương gia đã khen ngợi, thật sự ngượng không dám nhận.”

Hạ Thiên có chút không quen.

Trên đường đi, chẳng phải là lang có tình, thiếp có ý sao?

Tại sao vừa nhắc đến tỷ tỷ Tư Mã Mai của nàng, tình của lang không thay đổi, mà ý của thiếp... đã biến thành hàn ý rồi?

Đỉnh thật. Phải chăng mâu thuẫn giữa tỷ muội Tư Mã quá sâu? Hạ Thiên gượng cười nói: “Thật ra cướp đồ cũng khá tốt.”



“Bát hoàng ca của ta cũng chính là muốn cướp người mà.

"Ha ha..."

Nhìn thấy Hạ Thiên ngượng ngùng, Tư Mã Lan không thể giữ được mặt lạnh nữa, nàng cười ngọt ngào và nói đầy thâm ý: 'Vậy vương gia cũng phải cẩn thận một chút, tỷ tỷ của ta chắc hẳn là muốn cướp người với ta."

Hạ Thiên cảm thấy lời nói này hắn đỡ không nổi.

Hản vội vàng nói sang chuyện khác: “Ngoài việc tỷ tỷ của nàng muốn cướp đồ của nàng ra thì trong lòng nàng còn có nỗi khổ nào?”

Tư Mã Lan lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Ban đầu ta nghĩ làm nữ nhân thì không thể tự do, không thể lựa chọn vị hôn phu cho bản thân. Hôn nhân chỉ có thể hy sinh vì lợi ích của gia tộc. Vì điều đó mà ta thấy tiếc cho bản thân một thời gian dài"

“Ta cảm thấy trên đời này không có gì đáng buồn hơn thế”

"Lại nói tiếp, ta không sợ mọi người chê cười, từ nhỏ A Lan đã muốn gả cho một anh hùng vô song."

“Nhưng ta là con gái của Tư Mã gia, người mà ta gả sau này có thể là một công tử thế gia thích trêu hoa ghẹo nguyệt.”

"Có thể là một công tử thế gia vô dụng chỉ biết bắt chim đánh chó."

"Cho nên, ta luôn cảm thấy trong lòng khổ sở."



“Nhưng trên đường đi đến đây, ta thấy những người nghèo chết đói vì lạnh bên đường, ta thấy những người nghèo. không có nhà, không cơm ăn, không quần áo, lang thang khắp nơi và có thể chết bất cứ lúc nào.”

"Ta nhìn thấy những người bị sơn phỉ cướp giết, nhìn thấy sự tàn ác trên thế gian này, nhìn thấy sự u ám không thể thấy được trên sách vở, ta mới bàng hoàng nhận ra rằng mình đang sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc."

“Nếu đã hưởng thụ cuộc sống của một quý nữ môn phiệt, tự nhiên phải trả cái giá thật lớn cho cuộc sống này.”

"May mắn là ta đã lọt vào mắt xanh của vương gia và chọn đi theo vương gia trên con đường này."

"Vương gia có trí tuệ như biển cả, bước vào đoàn xe của phủ Hoang Châu Vương thì sẽ bị thay đổi mà không hề hay biết."

"Vương gia, bây giờ ta muốn nói với ngươi... ngươi chính là anh hùng vô song trong lòng ta."

Lúc bấy giờ, khuôn mặt xinh đẹp của Tư Mã Lan đỏ bừng lên, đôi mắt long lanh như mùa xuân, trong mắt ẩn chứa tình ý, nàng mạnh dạn nhìn Hạ Thiên: “Vương gia, bây giờ ngươi mang ta đến Hoang Châu, từ hôm nay ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm đối với ta."

Đôi mắt đẹp của Tư Mã Lan lại liếc nhìn nơi nào đó bên ngoài doanh trại.

Mọi người mở to mắt nhìn.

Mỹ nữ đệ nhất Đại Hạ, bình thường có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền lành lại công khai thổ lộ với vương gia sao?

Rốt cuộc thì hai người này đang kể khổ hay là đang tỏ tình vậy?

Hạ Thiên vẫn luôn biết ơn thiếu nữ xinh đẹp bị hắn kéo vào hoàn cảnh này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.