“Không phải tốt hơn bị ác phỉ giết sao?”
“Phải!”
Vô số người đứng lên kêu to: “Ta muốn đi!”
Hàn Binh căn ngón tay, ấn mạnh lên văn tự của Hạ Thiên: “Người muốn đến Hoang Châu theo ân nhân thì cắn ngón tay, in dấu tay vào đây, lập lời thề máu, sẽ đi theo ngài cả đời, không rời không bỏ, cho đến lúc chết!”
“Được!
Mọi người ngừng khóc, đứng lên: “Bọn thổ phỉ khiến nhà †a tan nhà nát cửa, cái mạng quèn này của ta sẽ giao cho ân nhân Hoang Châu Vương! Ta muốn đi!”
“Ta cũng phải đi!”
Hàn Binh nhìn thiếu phụ trước mắt: “Bọn ta đến Hoang Châu giúp đỡ ân nhân đánh giặc, một nữ nhân như ngươi... tới đó có lợi ích gì?”
Thiếu phụ nghiêm túc nói: “Các ngươi ở tiền tuyến chinh chiến cùng ân nhân, nữ nhân chúng ta ở hậu phương sinh con cho các ngươi, chăm sóc gia đình!”
“Hoang Châu là đất phong của Hoang Châu Vương, quanh năm bị đế quân Thiên Lang đe dọa, người ở đó không nhiều, nữ nhân lại càng ít, nếu ân nhân muốn trụ vững ở Hoang Châu, nhất định phải có đủ nữ nhân sinh con!”
Thiếu phụ thật sự rất dũng cảm!
Trong mắt Hàn Binh lóe lên vài phần kính nể, hắn ta trịnh trọng chắp tay hành lễ: “Tiểu tẩu tử, vừa rồi Hàn Binh đã coi thường ngươi, là lỗi của Hàn Binh, mong ngươi thứ lỗi!”
Tiểu phụ nhân xinh đẹp lau nước mắt: “Hàn Binh tiên sinh, La Đông Qua ta chỉ là phụ nhân quê mùa, chưa từng đọc sách, không biết nhiều đạo lý,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-long-doat-vi-tuyet-the-thai-tu/3396558/chuong-305.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.