Mùi máu vẫn nồng nặc như cũ, đến mức khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
Suốt một ngày đêm không ai đi qua nơi này.
Bởi vì trước khi trại cướp trên Thiên Môn bị tiêu diệt, núi Thiên Môn chính là Quỷ Môn Quan.
Con đường này vốn dĩ đã hiếm khi có người qua lại!
Lúc này, mùi máu tươi từ sông máu dưới chân núi Thiên Môn càng trở nên nồng nặc, khiến vô số người khiếp sợ.
Vào lúc này.
Lý Phi nghĩ ra một kế, hẳn ta sai ky binh mặc thường phục xuống núi.
Hoang Châu Vương tiêu diệt thập đại ác nhân ở núi Thiên Môn, san bằng trại cướp núi Thiên Môn, hạ lệnh tiêu diệt thổ phỉ, muốn người đời đều biết!
Vương gia đã vào Hoang Châu, có một số việc đã có thể bắt đầu!
Danh hiệu Hoang Châu Vương phải được ca ngợi. Sau khi ky binh xuống núi.
Câu chuyện về trận chiến trong đêm của Hoang Châu Vương với thập đại ác nhân lan truyền khắp núi Thiên Môn!
Tin tức về trại cướp trên núi Thiên Môn bị trấn áp cũng được lan truyền!
Dưới chân núi Thiên Môn, tin tức Hoang Châu Vương ra lệnh tiêu diệt thổ phỉ truyền đi khắp nơi!
Lúc này mọi người mới thận trọng tiếp cận xem Kinh Quan ở núi Thiên Môn!
Bọn họ nhìn thấy đầu của thập đại ác nhân!
Bọn họ nhìn thấy đầu của ba ngàn phỉ binh!
Bọn họ nhìn thấy đầu của những tên ác phỉ khác của trại cướp trên núi Thiên Môn!
Đầu của đám ác phỉ được sắp xếp ngay ngắn chỉnh tề, tạo nên một loại mỹ quan đẹp mắt, vô cùng đẫm máu!
Vô cùng chấn động!
Bên cạnh Kinh Quan là hàng chữ do Hạ Thiên viết, từng câu từng chữ khiến một người phải thản thốt!
Một thư sinh trẻ tuổi thì thầm: “Cho nên, phỉ và nhà không thể cùng tồn tại... hạ lệnh tiêu diệt thổ phỉ, trên đất Đại Hạ này nếu như có người sẵn sàng giết thổ phỉ, có thể tấn công từ khắp nơi, quét sạch thổ phỉ, mang lại yên bình cho mọi nhà
“Người ở khắp Cửu Châu, nếu như có cùng mục tiêu, có thể hợp tác cùng nhau trấn áp bọn cướp!”
“Nếu ta vào Hoang Châu không chết, người giết thổ phỉ trên khắp thiên hạ có thể mang đầu của ác phỉ đến Hoang
“Lại xây Kinh Quan này, lòng tiêu diệt ác phỉ không thay đổi”
Thư sinh càng đọc, âm thanh càng lớn, vẻ mặt trở nên phấn chấn.
Đọc xong, hắn ta xoay người lại, kích động quỳ xuống đất, ngửa mặt lên trời gào khóc: “Muội muội, linh hồn của muội
trên trời có thể yên nghỉ rồi!"
“Hoang Châu Vương diệt sạch đám súc sinh ở đây, trả món nợ máu cho muội!”
“Hu hu hu...”
Mọi người đều quỳ xuống đất, gào khóc, cố hết sức để bộc lộ cảm xúc: “Con gái!”
“Có nhìn thấy đầu của đám súc sinh đó không?”
“Hoang Châu Vương đã báo thù cho mọi người rồi!”
“Trở về, a phụ sẽ lập bài vị trường sinh cung phụng cho người!"
Trong lúc nhất thời, phía trước núi Thiên Môn vang lên tiếng khóc rung trời.
Trại cướp trên núi Thiên Môn làm nhiều chuyện ác, tội lỗi chồng chất.
Ngày càng có nhiều người gia nhập quân đoàn đau khổ.
Những người ở xung quanh đây đã phải hứng chịu sự đau khổ do thập đại ác nhân núi Thiên Môn gây ra từ lâu!
Không lâu sau đó.
Thư sinh trẻ tuổi đứng dậy, hét lên: “Được rồi!”
“Hoang Châu Vương đã trả món nợ máu cho người thân của chúng ta, cho nên, Hoang Châu Vương chính là ân nhân của Hàn Binh ta!”
“Ngài muốn thiên hạ không còn giặc cướp, Hàn Binh ta sẽ giúp ân nhân tiêu diệt ác phỉ trên thiên hại”
“Ta quyết định đến Hoang Châu để theo ngài, có người nào sẵn lòng đi cùng không?”
Mọi người đều sửng sốt!
Hàn Binh gầm lên: “Nếu thế đạo đã sụp đổ, người lương thiện không còn đường sống, chỉ còn con đường tiêu diệt ác phỉ, ở thời đại có được tham vọng đã khó, làm nên chuyện còn khó hơn lúc này, muốn tiến về phía trước, chỉ sợ còn khó hơn lên trời.”
“Đi theo Hoang Châu Vương, cho dù có chết trận ở Hoang Châu, cũng còn tốt hơn nhiều so với chết đói, chết như một kẻ hèn nhát, không phải sao?”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]