Chương trước
Chương sau
Sáng ngày hôm sau, khi Lâm Phi vừa bước ra khỏi căn phòng mà hắn thuê ở thành phố Trung Hải.

“Anh Lâm, anh nghỉ đi, để em cho.” Mạnh Tuyết Nhi dậy thấy Lâm Phi đang lọ mọ trong bếp, một cô gái ngây thơ như cô thì sẽ nghĩ ngay đến Lâm Phi đang nấu cơm.

“Không cần đâu, anh làm nhanh là xong thôi. Tuyết Nhi, em đi rửa mặt đi, rửa xong mặt ra là hai anh em mình có thể ăn được rồi.” Hiếm khi mới về nhà một lần nên Lâm Phi rất vui vẻ nấu bữa sáng cho Mạnh Tuyết Nhi.

Mạnh Tuyết Nhi từ trước tới nay không bao giờ biết từ chối là gì nên đương nhiên không ngoan cố. Sau khi nghe Lâm Phi nói vậy, cô liền đi rửa mặt.

“Chị Ninh, chị Ninh, dậy ăn sáng.” Mạnh Tuyết Nhi rửa mặt xong, không quên rằng trong căn phòng trọ còn có một người thứ ba nữa. Cô sải bước tới căn phòng của Lâm Phi gõ cửa gọi Ninh Kỳ dậy.

“Tuyết Nhi, em không cần quan tâm tới cô ta, đến đây ăn sáng đi.” Thấy Mạnh Tuyết Nhi gõ cửa gọi Ninh Kỳ, Lâm Phi liền gọi cô bé quay lại bàn ăn.

“Anh, anh Lâm, anh làm vậy là không được.” Mạnh Tuyết Nhi từ từ đi lại phía bàn ăn, cô bé chớp mắt liếc trộm nhìn Lâm Phi mấy cái rồi cuối cùng cũng lấy hết dũng khí nói với Lâm Phi câu này.

“Hả?” Lâm Phi ngạc nhiên. Hắn quen biết Mạnh Tuyết Nhi lâu như vậy rồi, từ trước đến nay cô bé chưa bao giờ nói với hắn câu nào như vậy. Bây giờ đột nhiên cô bé nói thế, Lâm Phi cảm thấy khó hiểu nên không biết phải trả lời Mạnh Tuyết Nhi thế nào.

“Anh, anh Lâm, em, em biết chị Ninh khiến anh không vui. Nhưng, nhưng mà anh cũng không thể không cho chị ấy ăn sáng chứ. Chiều nay chị, chị Ninh còn có chuyến bay phải bay nữa.” Đang lúc Lâm Phi không biết trả lời Mạnh Tuyết Nhi thế nào, thì Mạnh Tuyết Nhi chủ động nói câu này khiến hắn dở khóc dở cười.

“Tuyết Nhi, em nghĩ đi đâu vậy. Anh Lâm của em giống một kẻ nhỏ mọn vậy cơ à? Không phải anh không cho cô ta ăn sáng, mà là cô ta… cô ta không được khoẻ, tạm thời không dậy được đâu. Nếu cô ta đói thì sẽ dậy tìm đồ ăn cho nên em không cần phải quan tâm đâu. Chúng ta ăn trước.”

Sau khi hiểu ý của Mạnh Tuyết Nhi, Lâm Phi dở khóc dở cười, chỉ đành kiên nhẫn an ủi Mạnh Tuyết Nhi, giục cô bé ăn sáng.

Mặc dù tối qua bị Ninh Kỳ đạp khỏi giường nhưng hắn đương nhiên cũng không hẹp khỏi tới mức không cho Ninh Kỳ ăn sáng. Đúng như Lâm Phi nói, toàn thân Ninh Kỳ khó chịu, ê ẩm. Trong một khoảng thời gian ngắn e rằng cô ta khó có thể xuống nổi giường. Nói tóm lại thì hiện tại Ninh Kỳ vẫn còn đang chìm vào giấc mơ chưa tỉnh. Việc ăn sáng gì đó đương nhiên là không thể nào rồi.

Còn vì sao hôm qua Ninh Kỳ còn đang nhảy nhót hăng như thế mà mới chỉ trong một đêm toàn thân rụng rời, thì đó đều là nhờ có Lâm Phi ban tặng cả đấy.

Đương nhiên cũng không thể trách Lâm Phi được. Lâm Phi cũng không ngờ rằng một người trông có vẻ phóng túng như Ninh Kỳ lại vẫn còn trong trắng.

Tối qua Lâm Phi cũng vì bị Ninh Kỳ chọc tức nên chỉ quan tâm tới việc đè cô ta ra chứ chẳng thèm bận tâm suy nghĩ điều gì khác. Với một thể chất biến thái như Lâm Phi, Ninh Kỳ mà có thể dậy được thì đúng là lạ đời.

Đương nhiên những việc này không thể để Mạnh Tuyết Nhi biết được.

Lâm Phi ăn xong bữa sáng ở phòng trọ, để tránh việc Ninh Kỳ ngủ dậy thấy hắn thì bẽn lẽn e ngại, Lâm Phi dặn dò Mạnh Tuyết Nhi đôi câu liền rời đi luôn.

……

Lâm Phi lái chiếc xe BMV của Mộ San San lao như điên về biệt thự Lệ Thuỷ.

Không phải Lâm Phi đột nhiên ngoan tới mức nhận ra vì mình làm điều có lỗi với Mộ San San nên mới quay về nhận tội.

Thực ra thì hơn hai mươi phút trước đó, Lâm Phi còn đang chuẩn bị nhân ngày thứ bảy gọi Thẩm Bội Ni ra ngoài cùng hẹn hò hưởng thụ rồi củng cố lại mối quan hệ nam nữ mới vun đắp gần đây của hai người.

Thế nhưng Lâm Phi còn chưa kịp gọi đi thì đã nhận được điện thoại của dì Quế.

Bất lực chẳng còn cách nào khác nên Lâm Phi mới từ bỏ ý định hẹn hò với bảo bối cưng Thẩm Bội Ni mà quay đầu xe lao thẳng về biệt thự Lệ Thuỷ.

“Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng về rồi, cậu mau đi xem xem. Tối qua từ lúc cô Lăng đưa cô chủ về thì cô ấy cả tối không ăn gì, tự nhốt mình vào phòng. Tôi có gọi thế nào cũng không ra mở cửa. Giờ sắp đến trưa rồi, nếu mà đói lả ra đấy thì làm sao?”

Lâm Phi vừa xuống xe, dì Quế chờ ở cửa biệt thự từ lâu lập tức chạy tới đón.

“Từ tối qua tới giờ cô ấy không ra ngoài chứ dì?” Trong điện thoại dì Quế chỉ nói với Lâm Phi nhà có việc mau về, chứ không nói rõ tình hình với Lâm Phi. Bây giờ sau khi nghe dì Quế nói cô vợ của mình lại giận dỗi tự nhốt mình trong phòng, Lâm Phi lại có chút ngạc nhiên.

“Vâng, từ tối qua đến giờ tôi có gọi cô chủ thế nào thì cô ấy cũng không mở cửa. Thật sự không biết cô ấy làm sao nữa.” Dì Quế mặt mày khổ sở lo lắng rồi tự dưng bạt cho mình một cái sau đó lên tiếng: “Ồ, đúng rồi, tôi nhớ ra rồi. Tối qua khi cô Lăng đưa cô chủ về hình như có nói với tôi một câu là cô chủ muốn mua một nhà hàng nhưng hình như đã bị nhà họ Phương cướp mất. Cô chủ rất chú tâm công việc, cô ấy tự nhốt mình liệu có phải vì chuyện này không?”

Nếu là vì vậy thì còn được. Sau khi nghe dì Quế đoán mò, Lâm Phi chỉ biết cười khổ sở.

Sự nghiệp đối với Mộ San San hết sức quan trọng, về điểm này thì dì Quế hiểu, Lâm Phi cũng hiểu. Thông qua một loạt câu nói vừa rồi của dì Quế, Lâm Phi đại khái có thể đoán ra được việc đầu tư của Mộ San San vào Mỹ Thực Lâm đã bị cản trở bởi Phương Văn Hi.

Nếu như Mộ San San chỉ là vì việc này mà khổ tâm đau đầu thì Lâm Phi cũng không đến mức nửa đêm không dám về nhà mà ở phòng trọ.

Một tổng giám đốc với tiếng tăm là nữ thần trong giới kinh doanh của thành phố Trung Hải đương nhiên không thể vì chuyện này mà không ổn định tâm lý rồi tự nhốt mình không ăn không uống được.

Hành động này của Mộ San San hiển nhiên là vì ông chồng hời Lâm Phi, vì hắn giúp hai cô gái Cố Tiểu Luy và Diệp Văn Văn vào tập đoàn Mộ Thị rồi nói thẳng với Mộ San San rằng cô không phải là một người vợ làm tròn trách nhiệm. Câu nói đó của Lâm Phi đã làm tổn thương tới lòng tự trọng của Mộ San San.

Mặc dù Lâm Phi nghĩ rằng Mộ San San có khả năng vì cuộc điện thoại uy hiếp của hắn mà phẫn nộ.

Nhưng có điều là hắn không thể ngờ rằng Mộ San San lại phản ứng mạnh đến vậy.

Tự làm thì phải tự chịu. Việc đã tới nước này thì dù biết rõ rằng cô vợ tổng giám đốc Mộ San San sẽ không nhìn hắn với vẻ mặt tử tế cho nổi nhưng Lâm Phi chỉ có thể bấm bụng đi lên tầng…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.