Sau khi trở lại Duy huyện, tôi ở tạm nhà họ Thẩm, nhưng lần này đã khác xa ngày xưa rồi. Tôi có cảm giác mặc dù mọi người của Thẩm gia đều cung kính với tôi, nhưng vô hình trung lại xa lạ rất nhiều, trong lòng không khỏi có phần buồn bã.
Tôi ở Thẩm gia chừng mười ngày, thấm thoắt đã đến thời hạn hồi cung. Thánh chỉ của Hoàng thượng truyền xuống, lệnh cho tôi mau chóng trở về. Tôi vốn muốn đưa cha tôi lên kinh thành, nhưng cha sợ trong kinh thành lắm quy tắc, không được tự nhiên, nhất định không chịu đi, tôi cũng đành phải hủy bỏ.
Trước khi lên đường, Thẩm lão gia hết lần này đến lần khác nói sẽ hết lòng chăm sóc cha tôi, bảo tôi không cần phải lo lắng nữa. Mặc dù nói thế, song từ đầu đến cuối tôi vẫn có chút không yên lòng. Dẫu vậy thánh chỉ khó trái, ngay cả khi muôn vàn không muốn, tôi vẫn phải lên đường trở về theo đúng hạn.
Trên đường, Thư Vũ, Minh Nguyệt Hân Nhi làm bạn trong xe cùng với tôi, Băng Ngưng và Hải Đông Thanh thì cưỡi ngựa song song ở bên ngoài.
Thư Vũ thấy tôi hơi rầu rĩ không vui, khuyên: “Nương nương, phàm việc gì người cũng nên nghĩ thoáng ra một chút, chỉ cần Hoàng thượng bằng lòng, người muốn về thăm người thân lần nữa cũng không phải việc gì khó khăn”.
Tôi cười khổ, nói: “Tuy nói thì nói thế, nhưng trong lòng luôn khó tránh khỏi không thoải mái đôi phần. Những chuyện xảy ra trước kia cứ hiện ra rõ mồn một trước mắt, tựa như mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-dung/2152740/quyen-5-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.