Vinh Hoàn Huyên cùng Liễu Tiêu trưởng lão nghiêm trận chờ đợi, nhưng đợi mãi người kia đến gần, lại chỉ là một nam tử. Nhìn bộ đạo bào rách nát trên người hắn, e là đạo trưởng của Thanh Dương Quán.
Nhưng… Thanh Dương Quán nghèo đến vậy sao? Đạo bào rách cũng chẳng chịu đổi, hay là đến đây cầu tá túc? Vinh Hoàn Huyên chỉ liếc mắt một cái đã mất hứng thú, dời ánh mắt đi, còn hơi nghiêng đầu, ý bảo Liễu Tiêu đuổi người.
Liễu Tiêu rời khỏi đình, chặn trước mặt Nhất Sách, lạnh lùng nói: “Nơi này là nơi thiếu chủ nhà ta đang nghỉ ngơi, phiền đạo hữu đừng tới gần nữa.”
Nhất Sách chớp chớp mắt, nhìn về phía Vinh Hoàn Huyên, nói: “Thiếu chủ?” Mắt hắn sáng lên, khẽ a một tiếng: “Chẳng lẽ là thiếu chủ nhà họ Vinh, người sắp mở Quỷ Môn kia?”
Ánh mắt của Vinh Hoàn Huyên lạnh lẽo quét qua – còn có thiếu chủ nào khác của Vinh gia sao?
Trong mắt nàng, khinh miệt cùng ngạo mạn không hề che giấu. Khóe miệng Nhất Sách mỉm cười thoáng thu lại, nhưng thần sắc vẫn lơ đễnh: “Tại hạ là môn nhân Phong gia, xuất thân chính đạo Mao Sơn phái, đạo hiệu Nhất Sách, không biết có vinh hạnh được kiến thức thiếu chủ mở Quỷ Môn chăng?”
Người Phong gia?
Liễu Tiêu hơi ngạc nhiên, thấy hắn lấy ra lệnh bài gỗ đặc chế của Phong gia thì cũng buông lỏng vài phần, nói: “Thì ra là đồng đạo, chỉ tiếc hôm nay không đúng lúc, thiếu chủ nhà ta có việc trọng yếu, đạo trường hôm nay e không có duyên tham dự. Ta sẽ truyền lời đến quán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823884/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.