Hậu sơn Thanh Dương Quán, có một nơi gọi là Vọng Tiên Đình. Lúc này, trong đình có một nam một nữ đang đứng, chính là thiếu chủ nhà họ Vinh – Vinh Hoàn Huyên và hộ pháp trưởng lão của nàng – Liễu Tiêu.
Liễu Tiêu mới ngoài bốn mươi, nhưng dung mạo lại như đã bước qua tuổi hoa giáp. Khi ấy đang chau mày khuyên can Vinh Hoàn Huyên rời đi.
“Thiếu chủ, quân tử không đứng dưới tường nguy, gia chủ đã truyền âm, người nên lập tức hồi tộc.” Liễu Tiêu cụp mắt nhìn hoa văn phù chú màu vàng sẫm thêu trên y bào đen của nàng, giọng điệu mang theo bất đắc dĩ.
Vinh Hoàn Huyên xoay người lại, lạnh lùng nhìn hắn: “Gia chủ bảo ta quay về, chẳng phải là bảo ta né tránh nữ tử kia sao? Cớ gì ta – đường đường là thiếu chủ của nhà họ Vinh – lại phải kiêng dè một nữ tử tầm thường? Liễu trưởng lão là khinh thường ta chăng?”
Giọng nói của nàng như mang theo hàn khí thấu xương.
Liễu Tiêu ngẩng đầu, đối diện cùng nàng.
Thiếu nữ trước mắt không nghi ngờ gì là tuyệt sắc. Nàng có đôi mắt phượng dài, đuôi mắt xếch lên, đồng tử sâu thẳm, lông mày xếch bay vào tóc mai, mũi cao thẳng, môi đỏ như máu. Giữa đôi mày, họa một đóa hỏa diễm đỏ như máu, càng tăng thêm mấy phần uy nghiêm lạnh lẽo khó gần.
Liễu Tiêu chợt nhận ra bản thân đã thất lễ, vội cụp mắt, trong khóe mắt vẫn thoáng nhìn thấy trường bào đen cắt may vừa vặn trên người nàng tung bay trong gió, thêu văn ẩn hiện.
protected text
Và khí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823883/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.