Lăng Cửu Xuyên chỉ đùa giỡn với Nhất Sách một hồi rồi đã kiệt sức, Nhất Sách nhìn ra nàng đang gắng gượng, cũng rất thức thời nói:
“Ngươi nhập định đi, ta ra ngoài canh chừng cho.”
Dứt lời liền bước ra khỏi sơn động, khoanh chân ngồi xuống đất, cắn một cọng cỏ ngậm trong miệng, hồi tưởng đến vị thiếu chủ họ Vinh vừa rồi, sắc mặt hắn không mấy tốt lành.
Vị thiếu chủ kia, có chút cổ quái, khí tức khi thì chính trực, khi lại âm u.
Nhất Sách không biết nghĩ đến điều gì, trong mắt xẹt qua một tia oán hận và ghê tởm — Huyền tộc, đều là một lũ như nhau.
Hắn ngoảnh đầu liếc vào trong động, cũng khoanh chân bắt đầu nhập định theo.
Trong động, Lăng Cửu Xuyên thả Tướng Xích ra để nó canh giữ bên người. Trên người Nhất Sách ắt có điều giấu giếm, đừng nói là không biết, dù có biết, nàng cũng chẳng hoàn toàn tín nhiệm hắn, bởi hai người vốn chưa thân thiết gì.
protected text
Sắc mặt Lăng Cửu Xuyên thả lỏng, nàng tế cốt linh lên trước mặt, hai tay kết đạo ấn đánh vào cốt linh, cốt linh lập tức xoay tít, linh khí tụ quanh thân nàng lưu chuyển, còn có một tia tràn ra ngoài động.
Nhất Sách bị tia linh khí ấy đụng phải, bất ngờ quay đầu lại nhìn vào trong động, mông lặng lẽ nhích tới, ngồi ngay chính giữa cửa động, vừa khéo.
Cùng lúc ấy, Vinh Hoàn Huyên bị cưỡng ép đưa về tộc, giờ đã được dẫn đến trước mặt gia chủ Vinh gia.
Gia chủ Vinh gia trông thấy đôi mắt đỏ bừng, đầy sát khí của nàng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823885/chuong-419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.