Tâm trạng Lăng Cửu Xuyên lúc này có phần buồn bực. Nàng không thoải mái, người khác cũng đừng mong dễ chịu—phải gây chút chuyện mới được. Nhưng đây là Hộ Quốc Tự, có thể gây ra chuyện gì được chứ? Nàng sầm mặt, rảo bước trong thiền viện. Cho đến khi phía trước truyền đến tiếng xôn xao, nàng ngoảnh đầu nhìn lại—ồ? Chính là thiền viện nơi vị “giả Bồ Tát” kia cư trú.
Lăng Cửu Xuyên chen vào đám đông, nghe người xung quanh bàn tán. Hóa ra có một vị cư sĩ bị trúng mộng thuật ngay trong chùa, không chỉ cào rách mặt mình, mà đến con mắt cũng suýt móc ra—nghe mà rợn cả người.
“Ở chùa mà còn bị trúng mộng thuật, chắc là làm nhiều việc trái lương tâm quá, đến Phật Tổ cũng không trấn áp nổi ác nghiệp nhân quả rồi.” Có người cười khẩy.
“Thì đúng thế còn gì.”
Lăng Cửu Xuyên nghe đến đây, khóe môi hơi nhếch lên. Không phải cứ tụng vài câu kinh là có thể tiêu trừ nghiệp lực. Phương thị cũng đừng mơ tưởng.
Chẳng bao lâu, có tăng nhân ra đuổi người, không cho tụ tập xem nữa.
Một số người bèn tản đi, tỏ vẻ tiếc nuối. Riêng Lăng Cửu Xuyên thì đứng lại, nhìn một vị tăng nhân từ trong thiền viện bước ra—đôi mắt đào hoa, dung mạo tuấn tú, dù cạo trọc đầu cũng không che nổi vẻ phong lưu.
Chính là gã tình lang của Phương thị kia sao? Chính là vị Huyền Minh pháp sư từng làm chuyện bại hoại danh tiết người khác?
Ánh mắt Lăng Cửu Xuyên quá mức nóng rực, muốn người ta không để ý cũng khó. Huyền Minh liếc qua, vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823810/chuong-344.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.