Pháp sự hoàn tất.
Bài vị của Lăng Chính Phạm cần được đưa về điện Địa Tạng để tiếp tục phụng thờ, đèn trường minh vẫn không ngừng sáng. Việc này chính Lăng Cửu Xuyên đích thân đưa trở lại. Về phần người nhà họ Lăng, tuy pháp sự đã xong nhưng vẫn sẽ ở lại chùa dùng bữa chay. Lại bởi đang trong kỳ giữ hiếu, hiếm khi ra ngoài, nên cũng nhân dịp này dạo chơi một vòng trong tự viện.
Vừa hay lúc này đã bước vào tháng Ba, tuy trời còn se lạnh, song đã có người thay y phục mùa xuân. Thêm vào đó, ân khoa sắp cử hành, không ít người đến dâng hương cầu khấn cho con cháu thi cử đỗ đạt, khiến Hộ Quốc Tự náo nhiệt hẳn lên.
Lăng Cửu Xuyên trước tiên đưa bài vị của Lăng Chính Phạm về điện Địa Tạng, thấy đèn trường minh vẫn sáng thì bèn gạt nhẹ tim đèn, lại lấy trầm hương, thắp thêm một nén trước bài vị.
Thôi thị đứng bên cạnh nàng, hít nhẹ hương trầm, giọng khàn khàn:
“Thứ hương này thơm hơn loại thường, nghe nói là tự tay con làm.”
“Vâng.”
“Con có lòng rồi.” Thôi thị nhìn bài vị của Lăng Chính Phạm, im lặng hồi lâu, rồi hỏi:
“Con có biết vì sao tên của con không giống các huynh tỷ trong nhà, không theo thứ tự chữ Thải?”
“Nghe nói là ý của phụ thân.” Lăng Cửu Xuyên ngẩng đầu nhìn bà, thấy đôi mắt bà sưng đỏ, liền cụp mi mắt xuống.
Thôi thị nắm chặt khăn tay, nói:
“Đúng thế. Khi con còn trong bụng ta, cha con có một bức tranh thủy mặc mà chàng vô cùng yêu thích.”
Bà đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823809/chuong-343.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.