Người nhà họ Lăng tụ tập bên ngoài thiền viện của Thôi thị, ai nấy mặt đầy phẫn nộ, đối diện với một thiếu niên lạnh lùng. Bọn họ vừa lo lắng cho Thôi thị vẫn hôn mê bên trong, lại vừa e ngại đạo sĩ ngông cuồng này—một kẻ đến từ Vinh gia của Huyền tộc.
Lăng Chính Bình mặt mày u ám, quát:
“Giám sát ty đặc biệt đã được thiết lập, chuyên điều tra những kẻ trong giới Huyền môn lợi dụng thuật số hãm hại dân thường. Ngươi dám ngang nhiên phạm pháp giữa ban ngày? Huyền tộc Vinh gia các ngươi là không để Giám sát ty vào mắt, hay là muốn khiêu khích hoàng quyền?!”
Lục Ấu An lạnh lùng đáp:
“Cái gì mà phạm pháp giữa ban ngày, ta chẳng hiểu ngươi nói gì. Chuyện không bằng chứng thì đừng ngậm máu phun người, kẻo sau này phải xuống Địa Ngục rút lưỡi!”
“Ngươi—!” Lăng Chính Bình cười lạnh:
“Ngươi hiểu hay không, tự trong lòng ngươi biết rõ. Người làm, trời nhìn!”
“Câu này thì ngươi nói đúng đấy, người làm trời nhìn.” Lục Ấu An nheo mắt, ánh nhìn âm trầm quét qua đám người nhà họ Lăng:
“Con tiểu tiện nhân nhà các ngươi đã làm gì, trời biết cả đấy! Giờ thì quả báo đến rồi, giáng lên đầu mẫu thân nó thôi.”
Hắn lướt mắt qua đám người họ Lăng đầy ám chỉ, lạnh giọng:
“Các ngươi nên cẩn thận một chút, đừng vì con tiện nhân đó mà rước họa. Cái sao chổi ấy, ai gần là xui xẻo đấy.”
Sắc mặt đám người Lăng gia thay đổi liên tục, đang định lên tiếng thì đột nhiên trước mắt lấp loáng, một bóng áo tím hiện ra.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823811/chuong-345.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.