“Tiên sinh là đang điều khiển quỷ hồn sao?”
Câu nói của A Phiêu vừa thốt ra, tim Thịnh Hoài An liền đập loạn từng hồi, mồ hôi lạnh rịn khắp toàn thân, nhất là khi đối phương còn yêu cầu lấy pháp khí ra xem.
Dưới ánh nhìn rõ ràng như nhìn thấu mọi điều của A Phiêu, Thịnh Hoài An cảm thấy như bản thân bị lột sạch một tầng da, trần trụi không nơi che giấu.
Thông Thiên Các… lại có bản lĩnh đến mức này sao? “Ta… ta không hiểu ngươi đang nói gì.” Thịnh Hoài An cố gắng trấn định, nói: “Người hộ vệ của ta đang chờ bên ngoài, tại hạ xin cáo từ.”
Hắn ta không dám buông lời uy hiếp, bởi đã từng âm thầm điều tra Thông Thiên Các trước khi đến đây, tuy không tra ra được gì, nhưng lại biết rõ — ngay cả quyền quý hoàng tộc cũng chẳng dám giở trò trước nơi này.
Dẫu cho bản thân hiện giờ được người đời tung hô là đại nho, thì cũng đâu thể so với những kẻ kia?
Thịnh Hoài An chật vật rút lui, gần như bỏ chạy ra khỏi cửa.
A Phiêu không ngăn cản, chỉ mỉm cười nhạt, ánh mắt dừng lại trên tiểu nhân giấy thò ra một bàn chân từ gấu áo hắn.
Chạy ư? Liệu có thể chạy được bao xa?
Hắn trở vào nhã gian của Lăng Cửu Xuyên, hỏi: “Hắn đang tìm quỷ gì? Sao ngươi lại dám khẳng định hắn điều khiển quỷ hồn?”
Lăng Cửu Xuyên từ Tiểu Cửu Tháp triệu hồi tàn hồn ra, nói: “Trong pháp khí trong túi thơm của Thịnh Hoài An có mang theo khí tức của hồn phách này. À, ta nhặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823728/chuong-262.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.