Mái tóc vốn búi gọn bằng trâm ngọc dương chi tinh xảo, giờ đã rối bời, vài sợi xõa xuống trán, xen lẫn sợi bạc. Ồ, rõ ràng trước đó tóc hắn ta vẫn đen nhánh, sao mới chốc lát đã đầu bạc? Áo quần hắn ta nhăn nhúm, còn bị kéo xước vài chỗ, một chiếc cúc áo chẳng biết bị ai giật mất, tay áo bên phải như bị lửa bén qua, cháy xém một mảng. Dưới ống tay ấy, cánh tay…
Ồ chao, tạm bợ quấn lấy bằng khăn tay, như cái bánh ú vụng về, máu đỏ thấm cả lụa trắng, đã vậy còn quấn xấu đến dọa người. Trong lòng A Phiêu không khỏi mỉa mai.
Nếu Thịnh Hoài An có thể đọc được suy nghĩ của hắn, chỉ sợ sẽ cảm thấy câu “sát nhân chém tim” cũng không bằng thế.
Nhưng hắn ta không biết được, chỉ trợn mắt đỏ ngầu, sát khí ngút trời trừng trừng nhìn A Phiêu, nào còn bóng dáng nho nhã ngày thường, chỉ còn lại một kẻ điên cuồng, mặt mũi hung ác như phường lưu manh.
A Phiêu nheo mắt — mất đi Linh Lung Tháp, khí chất hắn ta liền trở nên xấu xa đáng ghét đến vậy sao?
Thì ra cái dáng vẻ nho nhã đại nho, từ ái nhân hậu, văn tài xuất chúng kia, đều là nhờ Linh Lung Tháp duy trì?
Khó trách lại nhất quyết phải tìm cho bằng được vị tiểu Văn Khúc tinh kia — thì ra linh hồn chủ mất rồi, Linh Lung Tháp cũng mất đi linh khí, hắn ta mới cuống cuồng đến thế, nên mới mạnh miệng khẳng định rằng người kia chưa nhập địa phủ.
Hắn ta nói người đó rất quan trọng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823729/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.