Hiếu Kinh? Lăng Cửu Xuyên cúi đầu nhìn cuốn sách dưới chân, dùng mũi giày đá nhẹ một cái, khẽ bật cười.
Nàng ngẩng đầu, nhìn Thôi thị hỏi: “Trước khi nói đến chuyện ấy, chi bằng phu nhân nói cho ta nghe – thế nào là từ mẫu?”
Đồng tử của Thôi thị khẽ co lại, chân lùi một bước, sắc mặt tái mét: “Ngươi!”
“Ta vô giáo dưỡng, ta chẳng hiểu lễ nghi,” Lăng Cửu Xuyên cười khẩy, “nhưng ta lại biết một câu – mẫu từ, tử hiếu!”
“Ngươi càn rỡ! Dám vô lễ với ta!” Thôi thị giận đến môi run bần bật.
Trình ma ma lo lắng vội khuyên: “Phu nhân, tức giận hại thân. Giờ đang mùa đông lạnh lẽo, cô nương vừa trở về, chi bằng để nàng đi tắm rửa trước đã, còn chuyện từ đường thì…”
“Nhũ mẫu!” Thôi thị cắt ngang, lạnh giọng nói: “Tang kỳ của lão Hầu gia còn chưa mãn tháng, mà nó dám rời nhà lưu lạc bên ngoài, chẳng hề về phủ. Việc bất hiếu như vậy, trong phủ còn có người che chở, nếu ở ngoài, chẳng phải khiến thiên hạ chê cười?”
Trình ma ma gượng gạo cười: “Không phải nói cô nương đi cầu phúc cho lão Hầu gia, mong người an giấc nơi cửu tuyền sao?”
Lăng Cửu Xuyên lên tiếng: “Không cần giải thích, từ đường ở đâu, ta đi là được.”
Thôi thị sững người.
Lăng Cửu Xuyên cũng không nhiều lời nữa, lập tức chỉ một nha hoàn dẫn đường, thẳng bước ra khỏi viện. Còn cuốn Hiếu Kinh dưới đất – nàng chẳng thèm liếc mắt một cái, càng không nói đến chuyện nhặt lên đọc.
Không xé toạc ngay trước mặt Thôi thị đã là vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823532/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.