Tộc phổ, cũng không phải là thứ không thể xem.
Lăng Cửu Xuyên đón lấy quyển tộc phổ dày cộp của nhà họ Lăng, không xem phần đầu, chỉ chăm chú nhìn tới đời của Lăng Chính Phạm. Trên trang của ông ấy ghi rõ sinh thần bát tự, cùng với năm mất, còn có chính thê là Thôi thị Huệ Quân, đích nữ Lăng Cửu Xuyên.
Sinh thần bát tự của mấy người đều được Lăng Cửu Xuyên ghi tạc trong lòng. Còn về phần của Lăng Chính Phạm, nàng hơi nhẩm tính, thấy mệnh bàn có chút u ám.
Thân nhân quá gần thì không nên tính, cũng khó mà tính, dễ bị phản phệ.
Lăng Cửu Xuyên do dự trong thoáng chốc, cuối cùng vẫn sử dụng đạo thuật, mệnh bàn của Lăng Chính Phạm hiện ra trước mắt như một bàn cờ, sao Tướng nhập mệnh, chủ sát phạt, vận hạn theo tài quan, là mệnh quyền cao chức trọng, phú quý hanh thông.
Tuy rằng tinh tú này cũng là hung tinh, nhưng nếu bản thân đủ tài năng và khí chất, thì vẫn có thể chuyển hung thành cát.
Thế nhưng…
Sao Tướng của ông lại bị phủ bụi, thời điểm cần tỏa sáng lại không thể, là vì có kẻ tiểu nhân châm ngòi gièm pha, cản trở đường đi, khiến sao Tướng lệch hướng, hậu quả khôn lường, khó lòng thoát khỏi.
“Ông ấy chết như thế nào?” Lăng Cửu Xuyên cảm thấy ngực như bị đè nén, sắc mặt trắng bệch, không tiếp tục bói toán, khàn giọng hỏi Lão Thường.
Lão Thường đáp: “Là trận chiến mười bốn năm trước khi Bắc Địch xâm phạm biên cương. Khi ấy, Bắc Địch phái một đội quân năm nghìn người, tàn sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-co-nuong-la-mot-nguoi-noi-loan/4823533/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.