5 giờ 30, Tống Vân Nhĩ rời khỏi tòa nhà sau giờ làm đã nhìn thấy xe của Trình Dương dừng đợi cô.
Trình Dương nhìn thấy Tống Vân Nhĩ, xuống xe mở cửa ghế sau cho cô, "Cô Tống, tôi sẽ đưa cô về biệt thự."
"Vâng, cám ơn anh!" Tống Vân Nhĩ không từ chối, cúi người ngồi vào trong xe, trên tay xách một túi đồ.
Bên ngoài túi đựng đồ làm bằng vải không dệt, Trình Dương nhìn không ra bên trong là cái gì.
"Lệ Đình Xuyên tan làm chưa?" Tống Vân Nhĩ hỏi.
Trình Dương lái xe, cung kính đáp: "Lúc tôi đi ra thì vẫn chưa, cô Tống, nếu quan tâm đến anh Lệ, cô có thể gọi cho anh ấy. Chỉ cần là điện thoại của cô Tống, anh Lệ bất cứ lúc nào cũng sẽ trả lời."
Tống Vân Nhĩ cười nhạt, "Không cần, có lẽ anh ấy rất bần. Tôi vẫn là không nên làm phiền anh ấy."
Trình Dương mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng anh nhìn thấy trong gương xe, Tổng Vân Nhĩ đã quay đầu nhìn ra
ngoài cửa số với vẻ mặt lãnh đạm.
Cho nên, cô thật sự quên mất hôm nay là sinh nhật của anh Lệ sao?
Có phải trong lòng cô, đã không còn quan tâm đến chuyện của anh Lệ nữa không?
Nhưng mà, hai ngày trước, cô rõ ràng vẫn quan tâm như vậy.
Bây giò......
Trình Dương có chút khó nắm bắt được suy nghĩ của Tổng Vân Nhĩ.
Quả nhiên, lòng của đàn bà như mò kim đáy biển, khiến người ta đoán không được, nghĩ không ra.
Trình Dương vốn định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619342/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.