Vậy ý của cô ta là Lệ Đình Xuyên đã nói với cô ta sao?
Lệ Đình Xuyên, anh còn nói gì với Quý Chỉ Nghiên?
Tống Vân Nhĩ đột nhiên cảm thấy những lời dì Triệu nói có thể chỉ là an ủi cô mà thôi.
Nếu Lệ Đình Xuyên và Quý Chỉ Nghiên chỉ là bạn bình thường, làm sao có thể nói với Quý Chỉ Nghiên rằng cô ấy đang làm việc ở đây?
Cô chỉ mới nói với anh vào tối hôm qua, vậy mà trưa nay Quý Chỉ Nghiên đã biết.
"Ữm, anh ấy đối xử với cậu rất tốt!" Tống Vân Nhĩ nhàn nhạt nói, tay phải giữ chặt túi đồ, trên lòng bàn tay cô hằn thành một vết đỏ mỏng.
Quý Chỉ Nghiên gật đầu, vẻ mặt thẹn thùng nói: "Đúng vậy, Đình Xuyên đối với tôi thật sự rất tốt. 5 năm qua, anh ấy luôn ở bên cạnh động viên tôi, để tôi có thể bước ra khỏi ác mộng của 5 năm trước, không khiến bản thân mình phát điên."
Tống Vân Nhĩ không nói, chỉ yên lặng nhìn cô, trong lòng có chút cười lạnh.
Nghe này, lại nữa rồi phải không?
Cô ta không chỉ kể đi kể lại chuyện 5 năm trước trước mặt Lệ Đình Xuyên, mà còn kể đi kể lại trước mặt cô.
Cô đã nghe tới mức đau đầu.
Quả thực, khi Quý Chỉ Nghiên lần đầu tiên nói chuyện này với cô, Tống Vân Nhĩ đã cảm thấy cô và Lệ Đình Xuyên đều nợ Quý Chỉ Nghiên cả đời cũng chưa trả hết.
Và cô cũng cảm thấy Quý Chỉ Nghiên đã làm rất nhiều cho Lệ Đình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619341/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.