Lệ Đình Xuyên ngồi hút thuốc trên ghế ở hành lang, Quý Chỉ Nghiên ở bên trong phòng bệnh tắm rửa.
Đây là bệnh viện của Bảo Gia, tầng này là phòng bệnh cấp cao, Lệ Đình Xuyên muốn một căn phòng bệnh lúc nào cũng có.
Đôi mắt anh một mảnh yên lặng và u ám, lông mày anh nhíu chặt, làn khói bay quanh quẩn.
Tâm trạng tốt lúc trước dĩ nhiên đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt u ám và lạnh lùng.
Anh đang phì phèo điếu thuốc, trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh băng gạc quấn trên đầu Thạch Đậu.
Vì mua quà sinh nhật cho anh mà bị thương.
Lại là vì anh!
5 năm trước, Quý Chỉ Nghiên vì thay anh bôn ba mà bị bọn người cưỡng hiếp, mất đi sự trong trắng quý giá nhất của người phụ nữ.
Bây giờ Thạch Đậu vì mua quà sinh nhật cho anh mà từ trên cầu thang ngã xuống.
Anh nợ hai mẹ con Quý Chỉ Nghiên, dường như cả đời này cũng không trả hết.
Còn Tống Vân Nhĩ thì sao?
Lúc đó cô ẩy đang ở đầu?
Cô ấy bỏ đi cùng người đàn ông khác, bỏ lại anh, không cần.
Cảm thấy rất phiền não, không ngừng hút thuốc, muốn dùng thứ này làm tê liệt chính mình.
Người phụ nữ Tống Vân Nhĩ đó đối xử với anh như vậy, nhưng vẫn không thể buông bỏ cô ấy.
Chỉ cần cô đối xử với anh tốt hơn một chút và cho anh một chút ngọt ngào, anh chính là có thể vứt bỏ hận ý đới với cô, một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619332/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.