Lệ Đình Xuyên lạnh lùng ngắt lời cô, mặt không chút thay đổi, gằn từng chữ nói: "Ngoại trừ ở bên cạnh tôi, em đừng hòng nghĩ đi đâu! Tống Vân Nhĩ, nếu còn có chuyện như lúc trước xảy ra, tôi không ngại đánh gãy chân của em!"
Chuyện lúc trước, là đề cập đến chuyện Tống Vân Nhĩ vượt tường bỏ trốn.
Tổng Vân Nhĩ, em còn có chuyện gì làm không được?
Đừng nghĩ rằng tôi thực sự không biết làm sao với em!
Cho dù có đánh gãy chân em, tôi cũng phải đem em giữ chặt bên cạnh tôi!
Lần này là em trêu chọc tôi trước!
Đúng vậy, đối với Lệ Đình Xuyên mà nói, lần này Tống Vân Nhĩ thực sự đã trêu chọc anh.
Là cô nói, cô đang nghĩ tới anh.
Chính là cô chủ động khơi dậy dục hỏa của anh.
Cũng bởi vì hành vi chủ động này của cô, khiến sự thù hận của anh tiêu tan hơn phân nửa.
Cô ngược lại rất tốt, trêu chọc anh lại nghĩ phủi mông một cái rời đi sao?
Tổng Vân Nhĩ, em nghĩ trên đời này có chuyện tốt như vậy sao?
Có phải nói tôi là người dễ dãi như vậy đúng không?
Em muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?
5 năm trước, cũng là em đến trêu chọc tôi, chờ tôi động tình với em, yêu em sâu tận xương tủy, em liền quay người lao vào vòng tay của người đàn ông khác.
Lần này, em đừng hòng thoát thân một cách dễ dàng như vậy.
Tống Vân Nhĩ nhìn anh, vẻ mặt bất lực lại rối rắm.
Lệ Đình Xuyên, chúng ta lại làm sao rồi?
Tại sao lại đột nhiên trở lại điểm ban đầu?
Rõ ràng buổi sáng còn rất tốt, giống như 5 năm trước như thế.
Nhưng, bây giờ lại một lần nữa rơi vào điểm đóng băng.
Cô có thể cảm nhận được sự căm hận bùng lên trong lòng Lệ Đình Xuyên.
Lệ Đình Xuyên cởi áo khoác ngoài, hung hăng ném lên sofa, "An phận ở trong biệt thự này cho tôi, đừng nghĩ tới đi đâu! Càng đừng nghĩ sẽ trở lại bên cạnh anh ta! Tống Vân Nhĩ, đừng thử thách sự kiên nhẫn của tôi!"
Nói xong, lại hung hăng trừng mắt nhìn Tống Vân Nhĩ, xoay người rời đi.
"Lệ Đình Xuyên .." Tống Vân Nhĩ gọi anh, trong sân liền truyền đến tiếng xe chạy đi.
Tổng Vân Nhĩ ngồi trên sofa, thất thần nhìn ra sân, chìm trong đau khổ suy tư.
Tại sao chúng ta không thể tốt hơn?
Dì Triệu đến rất nhanh, gần như từ lúc Lệ Đình Xuyên lái xe rời đi, chưa đầy mười phút đã đến.
"Tống tiểu thư, Lệ tiên sinh để tôi đến chăm sóc cho cô." Dì Triệu vẻ mặt cung kính nói.
Tống Vân Nhĩ cười khổ, cũng không trả lời.
Chăm sóc?
Đó là giám sát!
Lệ Đình Xuyền, thật sự nhất định phải như vậy sao?
Tống Vân Nhĩ không nói gì, đứng dậy khỏi sofa, lên tầng trở về phòng.
Ở trong phòng chưa đầy hai phút lại đi ra, trực tiếp đến phòng làm việc của Lệ Đình Xuyên.
Cô ấy không muốn ở trong căn phòng này.
Căn phòng này, có quần áo thuộc về Quý Chỉ Nghiên, khiến cô rất ức chế.
Mặc dù, lúc này trên người cô vẫn còn mặc quần áo của Quý Chỉ Nghiên, nhưng cô chính là không muốn ở lại.
Dì Triệu không nói gì, Lệ tiên sinh đã nói, chỉ cần cô không rời khỏi biệt thự, sẽ không hạn chế tự do của cô.
Dì Triệu cũng rõ, Tống tiểu thư quan trọng như thế nào đối với Lệ tiên sinh.
Cho nên, dù có bất mãn với Tống Vân Nhĩ đến đâu, cũng sẽ không biểu hiện trên mặt, chăm sóc Tống Vân Nhĩ một cách cung kính và cần thận.
Tống Vân Nhĩ tự nhốt mình trong phòng làm việc, buộc mình phải đọc sách.
Nhưng cũng không vào được cái gì, trong đầu đều là biểu tình phẫn nộ của Lệ Đình Xuyên.
Thời điểm Lệ Đình Xuyên trở về đã là hơn 11 giờ đêm.
Tống Vân Nhĩ không về phòng mà ngủ thiếp đi trên ghế sofa trong phòng làm việc.
Nhìn Tống Vân Nhĩ cuộn tròn mình lại, lông mày Lệ Đình Xuyên nhíu lại thành một đường, tức giận trừng mắt nhìn cô một cái, nhưng lại chỉ có thể cúi xuống ôm lấy cô.
"Lệ Đình Xuyên!" Tống Vân Nhĩ tự nhiên rúc vào ngực anh, vòng tay ôm lên cổ anh, không có ý tỉnh lại, chỉ là vô thức gọi tên anh.
Lệ Đình Xuyên lại trừng mát nhìn cô một cái, nhìn Tổng Vân Nhĩ như thể này, giống như một chú mèo con ngoan ngoãn hiển lành, lửa giận trong lòng liền biến mất không còn tăm hơi.
"Ừm, anh ở đây." Lệ Đình Xuyên nhẹ nhàng đáp lại, ánh mắt nhìn cô cũng dịu dàng đến chảy nước.
Trái ngược hoàn toàn với bộ dáng lúc ban ngày.
Tống Vân Nhĩ, em luôn như vậy thì thật tốt!
Anh ôm cô, nhẹ chân nhẹ tay đặt cô xuống giường, đắp chăn lại, còn mình thì vào phòng tắm.
Thời điểm Tống Vân Nhĩ tỉnh dậy đã là 8 giờ ngày hôm sau.
Nhìn căn phòng quen thuộc và chiếc giường quen thuộc, Tổng Vân Nhĩ có chút giật mình.
Bên cạnh đã không còn bóng dáng của Lệ Đình Xuyên, ngay cả vị trí bên cạnh cũng không có hơi ấm.
Tống Vân Nhĩ không thể chắc đêm qua anh có ngủ bên cạnh cô hay không.
Nhưng điều duy nhất có thể chắc chắn là anh ấy đã bế cô từ phòng làm việc về đây.
Ngơ ngác nhìn trần nhà, đầu óc có chút trống rồng, không biết mình nên làm gì
Trên tủ đầu giường, có điện thoại di động của anh ấy.
Anh ấy ngay cả điện thoại di động cũng không mang theo, có thể thấy được anh đã rời đi vội vàng đến mức nào
Có phải đến bệnh viện với Quý Chỉ Nghiên không?
Tống Vân Nhĩ cong lên cái cười đắng chát tự giễu, tiếp tục nằm trên giường không muốn nhúc nhích.
Trên tủ đầu giường, điện thoại của Lệ Đình Xuyên đồ chuông.
Tổng Vân Nhĩ nhìn số điện thoại của Quý Chỉ Nghiên hiển thị phía trên, lông mày nhíu lại, ánh mắt có chút chìm xuống.
Thực sự không muốn trả lời cuộc gọi của Quý Chỉ Nghiên, nhưng tiếng chuông kêu lên thế kia, rất có ý không bắt máy không tắt.
Tổng Vân Nhĩ bực bội vò đầu bứt tóc, nhận điện thoại.
"Đình Xuyên, anh đến đây được không? Em... sợ." Giọng nói yếu ớt, đáng thương và vô tội của Quý Chỉ Nghiên truyền ra từ điện thoại.
Thanh âm như vậy, ngữ điệu như vậy, không cần nhìn thấy cô cũng biết chính là khơi dậy mong muốn che chở của một người đàn ông.
Tống Vân Nhĩ rất tò mò, rốt cuộc thế nào mà hiện tại Quý Chỉ Nghiên lại trở thành một người phụ nữ yếu đuối như thể gió thổi qua liền ngã.
5 năm trước, Quý Chỉ Nghiên không phải như vậy, giọng nói cũng không phải như thế này.
Có lẽ, khả năng, cô ấy chỉ có thể như vậy trước mặt Lệ Đình Xuyên.
Tổng Vân Nhĩ chỉ cảm thấy rất khó chịu, đặc biệt không muốn nghe thấy giọng nói của Quý Chỉ Nghiên.
Đình Xuyên, Đình Xuyên!
Rốt cuộc cô không thể rời xa Lệ Đình Xuyên đến mức nào!
Không nhìn thấy Lệ Đình Xuyên một chút sẽ chết chắc!
5 năm trước, tại sao lại không nhìn ra Quý Chỉ Nghiên còn có bản lĩnh này!
Khi đó, Quý Chỉ Nghiên mặc dù có quan hệ rất tốt với cô, nhưng khi đối mặt với Lệ Đình Xuyên, cô vẫn tỏ ra rất câu nệ, căng thảng, dáng vẻ không được tự nhiên.
Cô ấy tựa như một người tàng hình, xuất hiện trước mặt Lệ Đình Xuyên cũng không nói thêm lời nào, chỉ nở một nụ cười câu nệ, khách khí.
Khi đó cô cũng không phải gọi "Đình Xuyên, Đình Xuyên" như vậy, mà là khách khí gọi anh là "Lệ tiên sinh".
Vậy mà, hiện tại mở miệng là một tiếng "Đình Xuyên" thân mật như vậy.
Tống Vân Nhĩ nghĩ, cô chưa từng gọi anh ấy thân mật như vậy.
Mỗi lần cô đều lôi cả họ cả tên ra gọi "Lệ Đình Xuyên".
Tổng Vân Nhĩ bực bội muốn lấy cái gì đó chặn miệng Quý Chỉ Nghiên để cô ta đừng thốt ra buồn nôn như vậy.
"Đình Xuyên, anh có đó không? Anh có đang nghe em nói không? Đình Xuyên, em thật sự rất sợ, anh đền đây cùng em được không?"
Tống Vân Nhĩ hít sâu một hơi, "Xin lỗi, Lệ Đình Xuyên không có ở đây!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]