Lệ Đình Xuyên lạnh lùng ngắt lời cô, mặt không chút thay đổi, gằn từng chữ nói: "Ngoại trừ ở bên cạnh tôi, em đừng hòng nghĩ đi đâu! Tống Vân Nhĩ, nếu còn có chuyện như lúc trước xảy ra, tôi không ngại đánh gãy chân của em!"
Chuyện lúc trước, là đề cập đến chuyện Tống Vân Nhĩ vượt tường bỏ trốn.
Tổng Vân Nhĩ, em còn có chuyện gì làm không được?
Đừng nghĩ rằng tôi thực sự không biết làm sao với em!
Cho dù có đánh gãy chân em, tôi cũng phải đem em giữ chặt bên cạnh tôi!
Lần này là em trêu chọc tôi trước!
Đúng vậy, đối với Lệ Đình Xuyên mà nói, lần này Tống Vân Nhĩ thực sự đã trêu chọc anh.
Là cô nói, cô đang nghĩ tới anh.
Chính là cô chủ động khơi dậy dục hỏa của anh.
Cũng bởi vì hành vi chủ động này của cô, khiến sự thù hận của anh tiêu tan hơn phân nửa.
Cô ngược lại rất tốt, trêu chọc anh lại nghĩ phủi mông một cái rời đi sao?
Tổng Vân Nhĩ, em nghĩ trên đời này có chuyện tốt như vậy sao?
Có phải nói tôi là người dễ dãi như vậy đúng không?
Em muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?
5 năm trước, cũng là em đến trêu chọc tôi, chờ tôi động tình với em, yêu em sâu tận xương tủy, em liền quay người lao vào vòng tay của người đàn ông khác.
Lần này, em đừng hòng thoát thân một cách dễ dàng như vậy.
Tống Vân Nhĩ nhìn anh, vẻ mặt bất lực lại rối rắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619333/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.