Tống Vân Nhĩ hiểu được biểu cảm trên gương mặt của Quý Chỉ Nghiên, cô ấy muốn Lệ Đình Xuyên đi cùng cô ấy chứ không phải cô đi cùng.
Đúng vậy, lúc này đương nhiên chỉ có Lệ Đình Xuyên mới là liều thuốc an thần hữu ích nhất đối với cô ấy.
Chỉ có Lệ Đình Xuyên mới có thể khiến cô ấy cảm thấy an toàn, nhưng còn cô là gì chứ?
Có lẽ cô không nên đi theo Lệ Đình Xuyên đến bệnh viện, điều này chỉ khiến Quý Chỉ Nghiên hiểu lầm.
Nhưng, dù sao cô cũng không thể không quan tâm đến Thạch Đậu.
Không biết tại sao, đứa nhỏ Thạch Đậu này bất cứ lúc nào cũng có thể ảnh hưởng đến tâm của cô, níu kéo trái tim cô.
Lệ Đình Xuyên nhìn chằm chằm Tống Vân Nhĩ, ánh mắt sâu thằm khiến người ta không thể hiểu được.
Cuối cùng gật đầu nói: "Tôi đi cùng em.
"Vân Nhĩ, vậy làm phiền cậu rồi!" Quý Chỉ Nghiên nhìn Tống Vân Nhĩ vẻ mặt có lỗi cùng bất lực, "Cảm ơn cậu giúp tôi trông Thạch Đậu, tôi sẽ quay lại ngay."
"Không vội," Tống Vân Nhĩ nói, "Cậu cũng nghỉ ngơi một chút, tôi sẽ trông Thạch Đậu, không có chuyện gì đâu.
Cậu đừng lo lắng."
"Cảm ơn cậu, Vân Nhí!" Quý Chỉ Nghiên vẻ mặt thành tâm nói.
Tống Vân Nhĩ đáp lại bằng một nụ cười nhàn nhạt, cũng không nhìn qua Lệ Đình Xuyên.
Cô biết rất rõ tầm mắt của Lệ Đình Xuyên luôn hướng về cô.
Nhưng vào lúc này, cô chỉ không muốn nhìn vào mắt anh, trong lòng dâng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619331/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.