"Tôi kêu Trình Dương tới đón em, tinh thần em không tốt, không thích hợp lái xe." Lệ Đình Xuyên nhìn Quý Chỉ Nghiên trầm giọng nói, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị gọi cho Trình Dương.
"Đình Xuyên!" Quý Chỉ Nghiên gọi anh lại, một mặt đưa tình nhìn anh, ánh mắt tràn đầy tình yêu, thận trọng hỏi:
"Anh... có thể tiễn em đi một đoạn hay không?"
Lệ Đình Xuyên vừa mở miệng, Quý Chỉ Nghiên vội vàng nói: "Không cần đưa em về nhà, tiển em đi một đoạn. Đi cùng em ra ngoài khu này là được. Em không lái xe nữa, ra ngoài khu này, em bắt taxi về là được. Anh đi cùng em, trò chuyện, em ... tâm trạng có thể tốt hơn một chút. Đình Xuyên, được không?"
Cô nhìn Lệ Đình Xuyên vừa mong đợi vừa đáng thương, trong mắt mang theo ủy khuất cùng bất lực, còn có nỗi sợ hãi không thể che giấu.
Với ánh mắt này của Quý Chỉ Nghiên, Lệ Đình Xuyên không có cách nào từ chối, huống chi yêu cầu của cô cũng không quá đáng, chỉ yêu cầu anh đi cùng cô ra ngoài khu dân cư mà thôi.
Còn nữa, năm đó Quý Chỉ Nghiên bị ngưởi ta cưỡng hiếp là vì anh.
Vì vậy, anh đối với Quý Chỉ Nghiên, có phần trách nhiệm.
"Được." Lệ Đình Xuyên gật đầu, "Đi thôi, ở đây cũng không dễ bắt taxi, hay là để Trình Dương đưa về. Xe của em, tôi sẽ cho người lái về Quý gia."
Quý Chỉ Nghiên mỉm cười rạng rỡ, "Đình Xuyên, cảm ơn anh. 5 năm nay, nếu như không có anh ở bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619324/chuong-99.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.