Tổng Vân Nhĩ cứng đờ, cứ như vậy ngây người nhìn anh, mở miệng nhưng không biết nên nói gì.
Đúng vậy, bây giờ đối với anh, cô chẳng phải là một người ngoài không có quan hệ sao?
Tại sao anh ấy lại phải chi tiền cho cô?
Giờ phút này, Tống Vân Nhĩ chỉ cảm thấy mình thật ngốc, nhưng lại vô lực phản bác.
Cô cúi đầu, lằng lặng nhìn mũi chân mình, thầm nói: "Ố, tôi biết rồi. Xin lỗi, là tôi ... tôi không biết chừng mực."
"Cạch!"
Lệ Đình Xuyên nặng nề đặt bát mì xuống bàn, ánh mắt sắc bén hung hăng trừng Tống Vân Nhĩ, bộ dáng hận không thể khoét vài cái lỗ trên người cô.
Tống Vân Nhĩ đứng đờ đẫn, không biết là đi qua ăn mì.
Dù sao cô cũng cảm thấy thân phận của mình rất đáng xấu hổ, rất dư thừa, hơn nữa là rất để người ta ... chán ghét.
"Lại đây!" Lệ Đình Xuyên nhẹ giọng mắng cô, "Còn chờ tôi đến cho cô ăn sao?
Tổng Vân Nhĩ phản ứng lại, nhếch lên nụ cười cứng nhắc, đi về phía bàn ăn, ngồi xuống, cầm lấy đũa, cúi đầu, lằng lặng ăn mì.
Bất kể là vẻ ngoài hay hương vị, đều hơn so với thứ cô vừa làm rất nhiều.
Lệ Đình Xuyên dựa vào thành ghế, dùng ánh mắt lạnh lùng mà nhìn chằm chằm cô, "Tống Vân Nhĩ, cô dùng mũi ăn mì à!"
Tống Vân Nhĩ phản ứng lại, ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt dữ tợn của anh.
Hít sâu một hơi, một lúc lâu sau mới thở ra, "Anh đã hạ sốt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619325/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.