Chương trước
Chương sau
Giọng nói vội vàng lại gai nhọn của Tống Vân Tường truyền đến từ trên tầng 2, sau đó thấy cô nhanh chóng chạy xuống tầng.

Nhưng không thấy bóng dáng Tống Vân Nhĩ, "Mẹ, con tiện nhân Tống Vân Nhĩ kia đâu?"

"Đi rồi." Chu Quân Lan lãnh đạm nói, "Đúng rồi, vừa nãy con nói chuyện gì?"

"Tiện nhân kia đang lừa gạt chúng ta. Cô ta đối với Lệ Đình Xuyên không có quan trọng như vậy!" Tổng Vân Tường vẻ mặt khinh thường nói.

"Ý con là sao?" Cả ba người họ đều nhìn cô với vẻ mặt mờ mịt và khó hiểu.

Tống Vân Tường 'hừ lạnh một tiếng, cười nhạt khinh thường nói, "Cô ta đúng là người phụ nữ của Lệ Đình Xuyên, nhưng đó là chuyện của 5 năm trước. Bây giờ cô ta chả là gì đối với Lệ Đình Xuyên cả!"

"Sao có thể chứ?" Chu Quân Lan vẻ mặt không tin nói, "Tống Vân Nhĩ không có ý nghĩa gì đối với Lệ Đình Xuyên thì làm sao có thể vì một câu nói của cô ta mà hủy bỏ hợp tác với chúng ta, lại vì một câu của cô ta mà tái hợp tác cùng ta? Tiểu Tường, cái này là con nghe ai nói vậy?"

"Đúng, Tiểu Tường, con nói cho rõ ràng. Đừng làm cho bọn ta mông lung." Lão thái thái cũng tỏ vẻ nghi hoặc.

"Bà nội, bà đừng để cho tiểu tiện nhân Tống Vân Nhĩ kia lừa gạt." Tống Vân Tường rất trìu mến nắm lấy tay Lão thái thái, vẻ mặt tức giận nói: "Đến bây giờ cô ta cũng mới chỉ gặp Lệ Đình Xuyên hai lần thôi. Mà lần đầu tiên gặp mặt, Lệ Đình Xuyên thậm chí chẳng thèm bố thí cô ta một cái liếc mắt. Còn nữa, chuyện lần này căn bản cũng không phải công lao của cô ta."

Tổng Lập Tân cảm thấy lời nói của Tống Vân Tường có chút đáng tin, mày nhíu lại, dù sao lần tái hợp tác này của

Lệ Đình Xuyên cũng có điều kiện.

Nhưng, ông lại có chút nghi hoặc, nều Tổng Vần Nhĩ đối với Lệ Đình Xuyền không quan trọng như vậy, tại sao lại muốn ông cho Tống Vân Nhĩ hai phần lợi nhuận từ lần hợp tác này?

Phải biết rằng, hai phần này chính là một khoản tiền không nhỏ.

"Vân Tường, con nghe ai nói vậy?" Tống Lập Tân trầm giọng hỏi.

"Chính là người lần trước gọi điện thoại cho con!" Tống Vân Tường nói rất chắc chắn, "Ba, cô ta nói, bây giờ Lệ Đình Xuyên đối với Tống Vân Nhĩ chỉ có chán ghét, không có tình cảm. Hơn nữa, bên cạnh hắn còn có Quý Chỉ Nghiên!"

"Quý Chỉ Nghiên?" Vẻ mặt Chu Quân Lan càng thêm khó hiểu.

"Mẹ à, là con gái của Quý Thọ Đông!" Tống Vân Tường nhắc nhở, "Chính là năm đó..."

"Ồ!" Chu Quân Lan chợt tỉnh ngộ.



"Quân Lan, Quý Chỉ Nghiên là sao?" Lão thái thái nhất thời không hiểu hỏi Chu Quân Lan.

Trên mặt Chu Quân Lan nở một nụ cười âm hiểm, "Mẹ, năm năm trước con gái của Quý Thọ Đông bị người ta cưỡng hiếp. Mẹ quên chuyện này rồi sao?"

"À, con nói người bị người ta cưỡng hiếp, còn sinh ra một đứa con gái. Quý Chỉ Nghiên?" Lão thái thái rốt cục cũng phản ứng lại.

Việc bị cường bạo của Quý Chỉ Nghiên cách đây 5 năm, có thể nói là ai cũng biết.

Quý gia trong thời gian ngắn cũng trở thành trò cười của giới thượng lưu.

Quý Chỉ Nghiên là con gái duy nhất của Quý Thọ Đông, vốn là niềm tự hào của gia đình, nhưng đột nhiên có thông tin truyền ra rằng cô bị người cường bạo.

Mặc dù Quý gia ngay lập tức cho phong tỏa tin tức này, nhưng làm sao có thể chặn được mồm miệng của người đời nên vẫn bị tiết lộ ra ngoài.

Hơn nữa nghe nói, Quý Chỉ Nghiên là vì Lệ Đình Xuyên mới bị người ta cưỡng hiếp.

Suốt 5 năm qua, bất cứ lúc nào đều có thể thấy bóng dáng của Quý Chỉ Nghiên bên cạnh Lệ Đình Xuyên, còn có một cô bé bốn năm tuổi.

Mọi người đều nói rằng, Quý Chỉ Nghiên kết hồn với Lệ Đình Xuyên chỉ là chuyện sớm hay muộn.

Dù sao, là vì hắn mới mất đi sự trong trắng trân quý nhất của người con gái.

"Cho nên, người phụ nữ Tống Vân Nhĩ này làm sao có thể quan trọng như vậy với Lệ Đình Xuyên?" Tống Vân Tường nghiêm mặt, "5 năm trước, thời điểm Tống Vân Nhĩ vào tù, là thời điểm Lệ thị hỗn loạn nhất. Hơn nữa, chúng ta luôn đồn ra bên ngoài rằng Tống Vân Nhĩ đã ra nước ngoài cùng Nghiêm Dịch Huân. Vậy theo dòng thời gian đó mà đẩy ngược lại, khi đó Tống Vân Nhĩ đang bên cạnh Lệ Đình Xuyên. Tuy nhiên, ngay khi Lệ Đình Xuyên gặp phải khó khăn, cô ta liền bỏ trốn cùng một người đàn ông khác. Cho nên, đổi lại là bất kỳ một người đàn ông nào cũng không thể tha thứ cho loại phụ nữ này!"

"Hay lắm!" Lão thái thái vỗ mạnh vào đùi, "Chính là như vậy! Tiều tiện nhân này, mới vừa rồi còn ép ta phải th!

Nó hẳn là cảm thấy may mắn khi tên Tiểu nghiệp chủng kia không nằm trong tay chúng ta. Bằng không, ta nhất định sẽ làm cho Tiểu nghiệp chủng kia sáng mắt!"

"Vân Tường, những chuyện này đều là người kia nói cho con biết sao?" Tống Lập Tân một mặt nghiêm túc hỏi.

Tống Vân Tường gật đầu, "Vâng! Ba, vừa rồi con đột nhiên nghĩ tới, nên lúc ba kêu Tống Vân Nhĩ vào phòng làm việc, con đã lên tầng gọi điện thoại cho cô ta. Đây đều là cô ta nói cho con. Cho nên, chúng ta không phải sợ Tống Vân Nhĩ. Cứ đối xử với nó như những gì phải làm. Dù sao cô ta cũng cho rằng Tiểu nghiệp chủng kia ở trong tay chúng ta!"

"Lần sau, khi nói chuyện điện thoại với người kia, nhớ ghi âm lại." Tống Lập Tân lạnh lùng nói.

Chu Quân Lan dường như đã nghĩ ra điều gì đó, vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, Tiều Tường. Ba con nói đúng, mặc kệ hiện tại cô ta đối với chúng ta là địch hay bạn, ít nhất chúng ta phải biết rõ thân phận của cô ta. Không thể để cho cô ta dắt mũi được."



"Mẹ, con biết rồi." Tống Vân Tường gật đầu lia lịa, "Mẹ à, con hẹn mẹ của Chung Nhiêu đi mua sắm, bây giờ con đi đây."

"Ừ, nhớ kiểm soát cảm xúc của mình và đừng để lộ bất cứ điều gì trước mặt bà ấy. Đặc biệt là thái độ đối với Tống Vân Nhĩ." Chu Quân Lan dặn dò.

"Con biết rồi. Vậy con đi đây."

"Lập Tân, không hiểu Lệ Đình Xuyên là đang nghĩ gì?" Chu Quân Lan lo lắng hỏi.

Tống Lập Tân cau mày lắc đầu, "Tôi cũng không rõ, nhưng lời của người kia cũng không thể tin hết được."

"Điều này tôi biết," Chu Quân Lan gật đầu, "Người này rõ ràng là nhằm vào Tống Vân Nhĩ, nhưng lại không tự mình ra tay với Tống Vân Nhĩ, mà dùng chúng ta làm súng. Điều này chứng tỏ, người đó rất sợ Tống vân Nhĩ đe dọa tới tất cả những thứ hiện tại mình đang có."

Chu Quân Lan rất thông minh, mấy chục năm qua bà đắm chìm trong cái vong này, chuyện xoay vần giữa phụ nữ với nhau, bụng dạ hẹp hòi, đều có thể nói là rõ ràng.

Điều mà bà hài lòng nhất chính là người đàn ông Tống Lập Tân này toàn tâm toàn ý với bà.

Từ lúc ở Tống Gia Kiều, tuy rằng có một khoảng thời gian ở cùng Đinh Tịnh Sơ, nhưng đều là vì để cho bọn họ có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Ông ấy không trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài, không giống như những người đàn ông khác, đem tiền đi nuôi tình nhần.

Tổng Lập Tân chỉ có một người phụ nữ là bà.

Chu Quân Lan cảm thấy tiếc nuối vì không thể sinh cho ông một đứa con trai.

Nhưng, dù là Tống Lập Tân hay Lão thái thái cũng đều không trách bà.

"Lập Tân, tôi có một suy đoán to gan!" Chu Quân Lan vẻ mặt không chắc chắn lắm nhìn Tống Lập Tân, "Ông nói xem, người phụ nữ này có phải là ... Quý Chỉ Nghiên không?"

Tổng Vân Tường đi mua sắm cùng Tưởng Tâm Vy mệt rồi liền vào một quán cà phê ngồi nghỉ.

"Vân Tường, đi mua sắm cùng ta có phải rất nhàm chán không?" Tưởng Tâm Vy hỏi.

"Không đâu, con cảm thấy đi cùng bác gái..." Sau khi dừng lại, cô nhìn qua tấm kính với vẻ trống rỗng.

Tưởng Tâm Vy đưa mắt nhìn, sắc mặt đột nhiên biến sắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.