Chương trước
Chương sau
Tống Lập Tân nhìn Tống Vân Nhĩ, mặt không chút thay đổi nói.

"Tống Lập Tân!" Tống Vân Nhĩ oán hận trừng mắt nhìn hắn, "Ông lại trở mặt!"

"Đây không tính là trở mặt!" Tống Lập Tân vẻ mặt vô lại nói. "Hợp đồng giữa Tống thị và Lệ thị vẫn chưa chính thức được ký kết, chuyện gì cũng có khả năng xảy ra. Chưa kể, Lệ Đình Xuyên không phải vô điều kiện hợp tác cùng Tống thị. Anh ta đã đưa ra yêu cầu. Cho nên, Tống Vân Nhĩ, chính xác mà nói, ngươi không thực sự hoàn thành nhiệm vụ!"

Tổng Vân Nhĩ nhìn hắn, nhìn gương mặt vô sỉ này, đột nhiên cười, "Tổng Lập Tân, các người thật đúng là người một nhà! Ngay cả khuôn mặt vô sỉ cũng giống nhau như đúc! Lúc trước, mẹ tôi thật sự mắt đúng là bị mù mà, sao lại có thể coi trọng người đàn ông như vậy? Tôi nghĩ nếu để cho bà ấy lựa chọn lại lần nữa, chắc chắn bà ấy sẽ không bao giờ muốn chọn lại ông!

"Câm miệng!" Tống Lập Tân hung tợn trừng mắt nhìn Tống Vân Nhĩ, "Đừng nhắc đến cô ta! Ta đối với cô ta thế nào, cô ta lại đối với ta ra sao! Cô ta leo lên giường của tên đàn ông khác, cắm cho ta cái sừng! Còn sinh ra đứa con hoang Tống Vân Tỉ kia!"

"Hừ!" Tống Vân Nhĩ cười khẩy với vẻ mặt chế nhạo, "Tống Lập Tân, ông còn có mặt mũi chỉ trích mẹ tôi? Ông có tư cách này sao? Bản thân ông là cái thứ gì chứ? Tống Vân Tường!"

Tống Vân Nhĩ chỉ ngón tay về phía cửa, "Ông đừng quên, con gái bảo bối của ông còn lớn hơn tôi! Ông là cái thứ gì, chính ông không rõ sao? Tống Lập Tân, tôi nhắc lại lần nữa, tôi muốn Vân Tỉ. Nếu ông không trả lại Vân Tỉ cho tôi, ông có tin tôi lại để cho Lệ Đình Xuyên hủy bỏ hợp tác lần nữa không!"

"Ngươi dám!" Tống Lập Tân gào thét, "Tống Vân Nhĩ, nếu ngươi dám làm như vậy, ta sẽ để cho ngươi đến cơ hội nhặt xác tên tiểu nghiệp chủng kia cũng không có!

Tống Vân Nhĩ trợn to mắt nhìn ông không chớp, trong mắt hiện lên vẻ tuyệt vọng.

Đúng vậy, cô không nên ôm hy vọng đối với Tống Lập Tân, một tên lưu manh vô liêm sỉ, bị ông ta uy hiếp lợi dụng hết lần này đến lần khác, lại còn là ôm một tia hy vọng lẻ loi.

5 năm trước, khi ông ta dùng Vân Tỉ ép buộc cô chịu tội thay Tống Vân Tường, cô đã không nên ôm bất cứ hy vọng nào đối với ông ta.

"Vân Nhĩ!" Tổng Lập Tân hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tâm trạng và giọng điệu của mình, nói với giọng hơi ôn tồn và có ý thương lượng, "Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm khó Tống Vân Tỉ. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời,

Tống Vân Tỉ sẽ ăn ngon ngủ ngon. Ngoài ra, ta sẽ cho ngươi hai phần lợi nhuận từ việc hợp tác này..."

"Tôi nói rồi, tôi không muốn bất cứ thứ gì ngoại trừ Vân Tỉ!" Tống Vân Nhĩ ngắt lời ông ta.

Tống Lập Tân sắc mặt mới bình tĩnh lại lần nữa lạnh xuống, "Đã như vậy thì không cần nói gì cả! Ta sẽ không trả lại Tống Vân Tỉ cho ngươi! Ngươi tự tính xem mà lo liệu!"

Nói xong không thèm liếc mắt nhìn Tống Vân Nhĩ một cái, phất tay áo rời khỏi phòng làm việc.

"Tống Lập Tân!" Tống Vân Nhĩ đuổi theo ra khỏi phòng làm việc, "Nửa đêm không sợ gặp ác mộng sao?"



"Tống Vân Nhĩ, ngươi hoặc là lấy tiền, hoặc cả người cả tiền đều không có! Ngươi tự mình quyết định đi!" Tống Lập Tân mặt không thay đối nói.

"Sao? Có chuyện gì vậy?" Chu Quân Lan vội vàng tiến lên, vẻ mặt khẩn trương hỏi: "Hai cha con làm sao mà nói chuyện tới mặt đỏ tía tai luôn vậy? Có chuyện gì mà không thể nói nhẹ nhàng chứ?"

"Bà ngậm miệng!" Tống Vân Nhĩ Linh nhìn Chu Quân Lan quát lớn.

"Mày mới phải câm miệng cho tao!" Lão thái thái mặt dữ tợn trừng mắt nhìn cô một cái, "Cái thứ tiểu tiện nhân, dám ở trong nhà tao ngang ngược coi trời bằng vung! Không biết lớn nhỏ!"

Tổng Vân Nhĩ hít một hơi thật sâu, liếc mắt nhìn Lão thái thái.

Chính ánh mắt này khiến Lão thái thái không khỏi lạnh rùng mình một cái.

Ánh mắt này quả là lạnh, chính là loại lộ ra hận ý thấu xương, loại hận ý đó, cho người ta cảm giác không chết không buông.

Lão thái thái nhất thời bị doạ sợ, liền kinh ngạc nhìn Tống Vân Nhĩ, không biết nên phản ứng thế nào.

"Tống Lập Tân, ông vừa nói sẽ không làm khó Tống Vân Tỉ, sẽ để cho nó ăn ngon ngủ ngon đúng không?" Tống Vân Nhĩ ảm đạm nhìn Tổng Lập Tân, gắn từng chữ.

"Đúng!" Tống Lập Tân không chút do dự nói, "Chỉ cần ngươi không để Lệ Đình Xuyên làm khó ta, ta hứa..."

"Tôi không muốn lời hứa của ông," Tống Vân Nhĩ lạnh lùng ngắt lời, "Tôi muốn bà ta thề!"

Ngón tay chỉ về phía Lão thái thái, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng vào Tống Lập Tân.

Tổng Lập Tân khẽ nhíu mày một cái.

Tổng Vân Nhĩ đảo mắt, dời ánh mắt băng giá từ Tổng Lập Tân sang Lão thái thái, "Lăng Hà, bà thể, nếu các người dám động một sợi tóc của Vân Tỉ, đời này bà không có con trai đưa tiễn lúc chết!"

Lão thái thái mặt tái đi dần trắng bệch.

Tống Vân Nhĩ coi như đè lại bà bảy tấc.



Cô biết rất rõ điều mà Lão thái thái quan tâm nhất chính là đứa con trai Tống Lập Tân này.

Đứa con trai này đơn giản là niềm tự hào của bà và cũng là cả mạng sống của bà.

Những gì họ có thể hứa không gì khác ngoài những lời nói suông. Nếu bà ta thề rằng kiếp này bà ta không có con trai đưa tiễn lúc chết, đối với Lão thái thái quả thật trí mạng.

"Mày, mày, mày..." Lão thái thái tức giận không nói nổi một câu hoàn chỉnh, sắc mặt trắng bệch như không có huyết sắc, một tay ôm ngực, tay kia run rẩy chỉ vào Tống Vân Nhĩ, bộ dáng như sắp bị bức tử.

"Nói hay không?" Tống Vân Nhĩ liếc nhìn Lão thái thái lấy điện thoại di động ra, "Không nói, bây tao sẽ gọi điện thoại cho Lệ Đình Xuyên!

"Tống Vân Nhĩ!" Lão thái thái hung hăng trừng mắt nhìn Tống Vân Nhĩ, tròng mắt kia như muốn phóng ra ngoai, hận ý này quả thực có một loại xúc cảm muốn lập tức đánh chết Tổng Vân Nhĩ.

"Mẹ, mẹ!" Chu Quân Lan vỗ vỗ nhẹ lưng Lão thái thái, thay bà vuốt xuôi khí giận, bên tai nhẹ giọng trấn an, "Mẹ đừng vội, cũng đừng tức giận. Nghe cô ta, đều nghe cô ta! "

Chu Quân Lan nắm tay Lão thái thái siết chặt không chút lưu tình, nhắc nhở Lão thái thái, nếu có nói lời thề này thì đã sao?

Dù sao cũng sẽ không ứng thể, mà giờ Tống Vân Tỉ cũng không nằm trong tay bọn họ, bọn họ cũng không có làm gì với tên tiểu nghiệp chủng đó.

ít nhất là 5 năm qua đều không có.

Tiểu nghiệp chủng kia cũng đã không rõ tung tích, dù có chết thật cũng không liên quan gì đến họ.

Lão thái thái thở dồn dập, cuối cùng cũng bình tĩnh lại dưới sự trấn an của Chu Quân Lan.

Nghiễn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tống Vân Nhĩ, lạnh lùng nói: "Được, tao thể. Chỉ cần mày ngoan ngoãn và làm theo lời bọn tao nói, tao đảm bảo tên tiểu nghiệp chung kia nhất định sống thật tót. Bọn tao tuyệt đối không động đến hắn một chút, để cho người ta hầu hạ hắn như tổ tông. Khi hắn kích động, Tôi đã khiến mọi người phải chờ đợi anh ấy như một tổ tiên. Thế này mày đã hài lòng chưa? Tiểu tiện nhân!"

"Còn một câu mấu chốt nhất đâu?" Tống Vân Nhĩ mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm bà ta, "Nếu các người còn dám làm tồn hại Vân Tỉ, bà chết không có con trai đưa tiễn!"

Lão thái thái nghiến răng nghiến lợi, "Nếu bọn tao làm tổn hại tên tiểu nghiệp chủng kia, tao chết sẽ không có con trai đưa tiễn!"

"Các người tốt nhất nói được làm được!" Tổng Vân Nhĩ hung hăng trừng mắt nhìn Tổng Lập Tân, xoay người rời đi.

"Ba, đừng đáp ứng bất kỳ điều kiện gì của Tống Vân Nhĩ!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.