"Bác gái, con là Vân Nhĩ. Con đến thăm bác đây." Tống Vân Nhĩ nhìn người phụ nữ trong bức ảnh, vẻ mặt đau buồn nói.
Trong ảnh, dáng vẻ của người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi nở nụ cười đằm thắm lại dịu dàng.
Người phụ nữ rất đẹp, đôi mắt ấy đang lặng lẽ nhìn về phía trước.
Trời tối dần, trong nghĩa trang cảm giác gió ẩm từng trận.
Nhưng Tống Vân Nhĩ lại thằng người quỳ, hoàn toàn không chút sợ hãi.
Cô nở nụ cười nhàn nhạt, nhìn người phụ nữ trong bức ảnh, sau đó rất nghiêm túc, lấy tay nhẹ nhàng lau sạch bức ảnh một cách cẩn thận.
"Bác gái, con xin lỗi, Lệ Đình Xuyên và con bây giờ .." Giọng Tống Vân Nhĩ có chút nghẹn ngào, khóe mắt ẩm ướt, chóp mũi có chút chua xót. "Mỗi quan hệ của bọn con bây giờ không tốt lắm. Nhưng, con không hối hận với quyết định ban đầu. Bác à, nếu để cho con chọn lại lần nữa, con vẫn sẽ lựa chọn như cũ. Bác gái, bác sẽ không trách con, sẽ ủng hộ con.
Cô nở một nụ cười đắng chát lại vô cùng kiên cường hướng về phía tấm ảnh, tiếp tục lẩm bẩm một mình chậm rãi:
"Bác gái, bây giờ con rất tốt. Lúc trước, bác đã giao phó cho con chuyện gì, con vẫn luôn ghi nhớ trong lòng. Bác gái, chúng ta đều như vậy, chỉ cần Lệ Đình Xuyên tốt, ta đều sẽ hài lòng. Không sao cả, anh ấy hận con cũng không sao, bác không ghét con là được. Con biết, bác nhất định sẽ đứng về phía con. Bác ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619288/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.