Bảo Đạt mặt không đổi sắc nhìn cô, nhếch lên một nụ cười thân thiện, "Còn muốn chuyển lời gì nữa không?"
Tổng Vân Nhĩ lắc đầu: "Không còn, cảm ơn. Tôi sẽ không nhận lòng tốt của anh ta nữa, bạn trai tôi vẫn đang chờ tôi ở nhà. Ngoài ra, cảm ơn bác sĩ Bảo đã có lòng.
Bảo Đạt cuối cùng không thể giữ được Tống Vân Nhĩ.
Tống Vân Nhĩ tuyệt nhiên rời đi.
Nhìn bóng lưng Tống Vân Nhĩ, ánh mắt Bảo Đạt không khỏi lộ ra vẻ khó hiểu.
Lệ Đình Xuyên nhận được cuộc gọi từ Bảo Đạt, đúng lúc đến thời gian ăn trưa.
Nếu đã đồng ý cùng ăn trưa với Quý Chỉ Nghiên, anh sẽ không hối hận cũng sẽ không đến muộn.
Lúc đẩy cửa vào phòng ăn, Quý Chỉ Nghiên đã ở bên trong, trên bàn gọi rất nhiều đồ ăn, cô cười dịu dàng nhìn Lệ Đình Xuyên.
"Có chuyện gì vậy?" Lệ Đình Xuyên nhận điện thoại của Bảo Đạt, giọng điệu lạnh lùng.
"Anh hai, ta đã cố gắng hết sức rồi. Nhưng, thật xin lỗi, ta không thể giữ được người phụ của ngươi." Bên tai truyền đến giọng nói của Bảo Đạt bất lực mang theo vài phần áy náy.
"Ừ, biết rồi." Lệ Đình Xuyên lạnh lùng nói, mặt không chút thay đổi.
"Còn nữa, người phụ nữ của ngươi thật thông minh, đã biết ta quen ngươi, lại còn không chỉ là quan hệ bình thường. Cô ấy nói ta chuyển lời cho ngươi."
"Nói!" Giọng Lệ Đình Xuyên có phần ra lệnh.
"Cô ấy nói..." Bảo Đạt hơi dừng lại, nói với giọng điệu rất nghiêm túc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619287/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.