Chương trước
Chương sau
Cách đó không xa, Chung Nhiêu đang lôi lôi kéo kéo cùng một người phụ nữ, còn người phụ nữ đó không phải ai khác, mà chính là Tống Vân Nhĩ.

Tổng Vân Nhĩ không muốn để ý tới Chung Nhiêu, muốn rời đi.

Chung Nhiêu lại không muốn buông ra, lôi kéo Tống Vân Nhĩ muốn nói gì đó.

Sau đó Tống Vân Nhĩ hất tay anh ra và bỏ chạy.

Chung Nhiêu sững sờ, đứng ngơ ngác nhìn về phía Tống Vân Nhĩ đi mất, có chút mất mát, có chút thất thần, có chút ... không cam lòng.

Nụ cười trên mặt Tống Vân Tường cứng đờ, trong đồi mắt toát ra một chút cay đẳng cùng tự giều.

"Vân Tường, Chung Nhiêu..."

"Bác à, con không sao!" Tống Vân Tường cố gắng bình tĩnh nhìn Tưởng Tâm Vy, nhếch miệng cười gượng gạo còn khó coi hơn khóc, "Con biết Chung Nhiêu chỉ là muốn giúp đỡ Vân Nhĩ mà thôi. Bác à, con tin Chung Nhiêu."

"Vân Nhĩ?" Lông mày Tưởng Tâm Vy nhíu lại "Con nói Tống Vân Nhĩ đã quay về rồi?"

"Vâng," Tống Vân Tường gật đầu, "Cũng là quay về được một thời gian rồi. Cô ấy nói nước ngoài không tốt như cô nghĩ. Vẫn là thành phố Z thích hợp với cô ấy hơn."

"Người phụ nữ này..." Trong mắt Tưởng Tâm Vy hiện lên vẻ chán ghét, sau đó nhẹ giọng an ủi Tống Vân Tường,

"Vân Tường, bất kể thế nào, con mới là con dâu mà mẹ chấp nhận. Để ta trở về dạy dỗ lại nó. Ta nhất định sẽ không để con chịu ủỷ khuất."

Tống Vân Tường mím môi cười, "Bác gái, tôi không có ủỷ khuất, con tin Chung Nhiêu."

"Đứa nhỏ này, là do con tâm quá tốt." Tưởng Tâm Vy hài lòng nói, "Chung Nhiêu thật may mắn khi gặp được con.

Nhìn con mà xem, xinh đẹp, rộng lượng, hiền lành lại thông minh. Con và Chung Nhiêu đã ở bên nhau được 5 năm rồi. Ta thấy, phải tiếp tục tiến xa hơn một bước."

"Bác gái!" Tống Vân Tường ngượng ngùng đỏ mặt nói.

"Ta sẽ về bàn bạc thềm với bác trai, sau đó cùng gặp bà nội và ba mẹ con, bàn chuyện hồn sự của con với Chung Nhiêu." Tưởng Tâm Vy cười nhẹ nhàng nói.

"Bác quyết là được rồi, con đều sẽ nghe theo." Tống Vân Tường vẻ mặt ngượng ngùng.

Khi Tưởng Tâm Vy về đến nhà thì tình cờ thấy Chung Nhiêu cũng vừa về.

"Mẹ." Chung Nhiêu cởi áo vest, tiện tay ném lên sofa, vẻ mặt mệt mỏi ngồi xuống.

Tưởng Tâm Vy nặng nề liếc anh một cái, "Mệt mỏi vì công việc?"

"Vâng," Chung Nhiêu nhíu mày, đáp.



"Con nói con, ba con kêu con làm chính trị, ngay cả đường cũng trải sẵn cho con. Con lại nhất định cùng người ta góp vốn mở công ty. Tự khiến bản thân mình mệt mỏi!" Tưởng Tâm Vy vẻ mặt đau lòng khẽ mắng anh.

Chung Nhiêu ngồi bất động trên ghế sofa, "Mẹ, con không có hứng thú với chính trị. Hơn nữa, hiện tại không phải con đang làm rất tốt. Lợi nhuận công ty khoa học kỹ thuật của bọn con rất khả quan."

"Đúng rồi," Tưởng Tâm Vy rót cho anh một cốc nước, ngồi xuống bên cạnh anh, âu yếm nói, "Con và Vân Tường cũng hẹn hò gần 5 năm rồi. Con dự định lúc nào bàn tới?"

Chung Nhiêu sững lại một chút, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng, "Mẹ à, còn sớm. Con hiện tại tập trung vào công việc trước, hơn nữa, Vân Tường vẫn còn trẻ."

"Hai mươi lăm tuổi rồi, cũng không còn trẻ nữa!" Tưởng Tâm Vy nghiêm mặt nói, "Con cũng đã gần 30. Khi ba con bằng tuổi con, con đã sắp ra đời rồi. Con gái nhà người ta có bao nhiêu cái 5 năm để sống uồng phí chứ? Ta rất thích Vân Tường. Ta thấy hôn sự..."

"Mẹ!" Chung Nhiêu ngắt lời bà, sắc mặt không tốt lắm, nặng nề đặt chiếc cốc trong tay xuống bàn cà phê trước mặt, "Tạm thời con chưa có ý định kết hôn!"

"Con không định kết hôn sao? Hay là nhìn thấy người phụ nữ khác liền chân trong chân ngoài rồi?" Tưởng Tâm Vy lớn tiếng trách móc.

Chung Nhiêu hiện rõ lương tâm cần rứt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ cáu kỉnh.

"Tống Vân Nhĩ về rồi phải không?" Tưởng Tâm Vy lạnh lùng hỏi.

Chung Nhiêu ngước mắt kinh ngạc nhìn bà, "Vân Tường nói cho mẹ sao?"

"Ta tận mắt nhìn thấy!" Tưởng Tâm Vy trừng mắt nhìn anh "Hôm nay Vân Tường cùng ta đi mua sắm. Anh được lắm, trước mặt ta và con bé, lôi lôi kéo kéo người phụ nữ Tống Vân Nhĩ. Chung Nhiêu, con thật sự làm ta thất vọng!"

Nói xong, rất khó hiểu đánh vào tay Chung Nhiêu, lại phẫn nộ trừng mắt nhìn anh một cái.

Chung Nhiêu hơi giật mình, ánh mắt có chút thất thường, "Vân Tường cũng nhìn thấy?"

"Con đang nói kiểu gì vậy?" Tưởng Tâm Vy thở dài trừng mắt nhìn anh, "Cũng may Vân Tường hiểu chuyện, tin tưởng con! Chung Nhiêu, nói cho con biết, không phải Tống Vân Nhĩ qua lại với nhiều người đàn ông khác nên ta không đồng ý. Cho dù có là một cô gái trong sạch, ta cũng không đồng ý chuyện giữa con và nó!"

"Tại sao chứ?" Chung Nhiêu vẻ mặt khó hiểu nhìn cô.

Tưởng Tâm Vy lại trừng mắt nhìn anh, trong mắt đầy tức giận, "Tại sao? Con còn không hiểu? Tống Vân Nhĩ và

Tổng Vân Tường có thể so sánh sao? Hai người họ ở trong mắt Tống Lập Tân, một người là trời, người kia là đất!

Con nói xem, Tống Vân Nhĩ có thể giúp gì cho con? Tổng Vân Tường thì khác. Sau này, toàn bộ Tổng gia đều thuộc về con bé. Con thử nói, con muốn trời hay đất?"

Chung Nhiêu khẽ mở miệng, không nói nền lời.

Không thể không nói, những lời của Tưởng Tâm Vy rất có lý.

Nhưng anh chính là có chút không cam lòng.



Tại sao lúc trước cô lại chọn Nghiêm Dịch Huân cũng không chọn anh?

Nếu cô ấy chọn một người đàn ông tốt hơn anh, anh chấp nhận.

Nhưng, Nghiêm Dịch Huân có cái gì?

Bất kể là thân phận, địa vị hay học thức, tướng mạo đều không thể sánh được với anh.

Lúc trước anh đã yêu Tống Vân Nhĩ ngay từ cái nhìn đầu tiên và tìm mọi cách để theo đuổi cô, nhưng cô thậm chí còn không đưa mất nhìn anh một chút.

Sau đó, đột nhiên cô cùng Nghiêm Dịch Huân vội vàng ra nước ngoài.

5 năm, không hề có một chút tin tức của cô ấy.

Và anh đã chọn đối tốt với Tống Vân Tường.

Thế nhưng, thấy Tống Vân Nhĩ đột nhiên xuất hiện trước mặt anh, tâm tình của anh lại dao động.

Tổng Vân Nhĩ không thay đổi so với 5 năm trước.

Không phải, cô đã trở nên nữ tính hơn, trưởng thành hơn và có khí chất hơn.

"Chung Nhiêu!" Thấy anh thất thần, Tưởng Tâm Vy khẽ quát anh một cái, dùng ngón tay ấn nhẹ vào trán anh, nghiêm nghị nói: "Ta nói cho con biết, cất tâm tư đó của mình đi! Loại phụ nữ như Tống Vân Nhĩ, sau này không được gặp lại cô ta nữa. Con phải rõ rằng, 5 năm nay, vị trí thị trưởng của ba con có thể ngồi yên ổn như vậy do có mối quan hệ rất lớn với Tống Lập Tân. Còn nữa, công ty của con, con thực sự nghĩ rằng không có sự xuất hiện của

Tống Lập Tân sao.

Chung Nhiêu biết rất rõ điều này.

Hắn là con rễ tương lai của Tống Lập Tân, đương nhiên những đối tác, khách hàng kia, đều không nhìn mặt sư thì cũng nề mặt Phật, ít nhiều mể mặt Tống Lập Tân.

Còn có, vị trí thị trưởng của cha anh.

Cho nên, quan hệ của Chung gia và Tống gia, cũng được cho là bị trói lại với nhau.

Tống gia tham gia rất nhiều hoạt động từ thiện để cho Chung Kính Nghiẹp thể diện.

Cho nên.......

Chung Nhiêu chính là sợi dây bị buộc cọc.

"Mẹ, nếu ... mọi thứ của Tống gia đều có nửa phần của Vân Nhĩ ..."

"Cô ta từng qua lại với người đàn ông khác thì không được!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.