Cách đó không xa, Chung Nhiêu đang lôi lôi kéo kéo cùng một người phụ nữ, còn người phụ nữ đó không phải ai khác, mà chính là Tống Vân Nhĩ.
Tổng Vân Nhĩ không muốn để ý tới Chung Nhiêu, muốn rời đi.
Chung Nhiêu lại không muốn buông ra, lôi kéo Tống Vân Nhĩ muốn nói gì đó.
Sau đó Tống Vân Nhĩ hất tay anh ra và bỏ chạy.
Chung Nhiêu sững sờ, đứng ngơ ngác nhìn về phía Tống Vân Nhĩ đi mất, có chút mất mát, có chút thất thần, có chút ... không cam lòng.
Nụ cười trên mặt Tống Vân Tường cứng đờ, trong đồi mắt toát ra một chút cay đẳng cùng tự giều.
"Vân Tường, Chung Nhiêu..."
"Bác à, con không sao!" Tống Vân Tường cố gắng bình tĩnh nhìn Tưởng Tâm Vy, nhếch miệng cười gượng gạo còn khó coi hơn khóc, "Con biết Chung Nhiêu chỉ là muốn giúp đỡ Vân Nhĩ mà thôi. Bác à, con tin Chung Nhiêu."
"Vân Nhĩ?" Lông mày Tưởng Tâm Vy nhíu lại "Con nói Tống Vân Nhĩ đã quay về rồi?"
"Vâng," Tống Vân Tường gật đầu, "Cũng là quay về được một thời gian rồi. Cô ấy nói nước ngoài không tốt như cô nghĩ. Vẫn là thành phố Z thích hợp với cô ấy hơn."
"Người phụ nữ này..." Trong mắt Tưởng Tâm Vy hiện lên vẻ chán ghét, sau đó nhẹ giọng an ủi Tống Vân Tường,
"Vân Tường, bất kể thế nào, con mới là con dâu mà mẹ chấp nhận. Để ta trở về dạy dỗ lại nó. Ta nhất định sẽ không để con chịu ủỷ khuất."
Tống Vân Tường mím môi cười, "Bác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619291/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.