Giọng anh nhẹ nhàng, chậm rãi, lộ ra sự quan tâm không thể xóa nhòa được.
Tống Vân Nhĩ nghe xong, chỉ cảm thấy cả người không được tự nhiên, giống như cô chiếm được thứ gì đó vốn thuộc về Quý Chỉ Nghiên vậy.
Quả thật, chính là cô chiếm đoạt.
Tiểu Thạch Đậu là con gái của Quý Chỉ Nghiên, Lệ Đình Xuyên là ... Quý Chỉ Nghiên...
Cô không biết phải diễn tả mối quan hệ giữa Lệ Đình Xuyên và Quý Chỉ Nghiên như thế nào, nhưng có thể khiến anh trở nên dịu dàng và quan tâm như vậy, khẳng định mối quan hệ không bình thường.
Và anh cũng nói rằng Tiểu Thạch Đậu là con gái của mình.
Tống Vân Nhĩ không biết rốt cuộc những gì anh ấy nói là thật hay Tiểu Thạch Đậu nói mới là sự thật.
Rốt cuộc Tiều Thạch Đậu có phải là con gái của anh ấy và Quý Chỉ Nghiên không?
Nếu không phải, tại sao anh lại yêu thương, chiều chuộng Tiểu Thạch Đậu đến vậy?
Tống Vân Nhĩ muốn rời đi, không muốn ở đây nghe anh nói chuyện với Quý Chỉ Nghiên.
Điều hiện lên trong đầu cô hiên giờ là ánh mắt tràn đầy yêu thương của Quý Chỉ Nghiên khi nhìn anh.
Còn có hình ảnh hình ảnh gia đình ba người họ chung sống hòa thuận.
Cô giống như một kẻ ngoại xâm, cưỡng chiếm những thứ không thuộc về mình.
Nhưng mà, bàn tay đang ôm eo cô, cũng không có ý muốn buông ra, ngược lại còn ôm chặt hơn.
Tổng Vân Nhĩ mới nhận ra, mình đang ngồi trên đùi anh, còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619263/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.