Giọng Lệ Đình Xuyên vang lên, mang theo sự dữ tợn và cảm giác khó có thể cưỡng lại được.
Tống Vân Nhĩ rất khó xử nhìn anh, nhưng khi nhìn thấy trong mắt anh một tia lãnh lẽo phóng ra liền im lặng cúi đầu nhìn ngón chân của mình.
"Đi tắm đi!" Lệ Đình Xuyên trầm giọng.
Tống Vân Nhĩ rất nghe lời đi vào phòng tắm, nhưng trong lòng lại nổi lên vô số cơn sóng dữ, hết đợt này đến đợt khác nhấn chìm.
Sau gần một giờ tắm rửa, Tống Vân Nhĩ mới chậm rãi đi ra ngoài.
Trong phòng, cũng không thấy bóng dáng của Lệ Đình Xuyên, ngược lại máy tính đặt trên bàn đã được bật lên.
Dữ liệu trên đó thì Tống Vân Nhĩ không thể hiểu được.
Áo ngủ đã được quấn chặt, gần như một chút cũng không lộ, Lệ Đình Xuyên như thể một con sói lớn, bất cứ lúc nào cũng có thể đối với cô làm chuyện cầm thú.
Cũng đúng, cách đây 5 năm, Lệ Đình Xuyên chả khác gì một con thú, không có cách nào có thể làm cho anh chịu khuất phục, sự nũng nịu van xin anh dừng lại của cô cũng chỉ khiến sự tình trở nên càng khó khăn hơn mà thôi.
Nghĩ đến đây, Tống Vân Nhĩ bật cười, cười có chút mê luyến lại nhớ nhung.
Những ngày ấy của 5 năm trước, đã biến mất.
Lệ Đình Xuyên khi đó, đã không bao giờ trở lại nữa.
Dù sao, cô đã khiến anh tổn thương như thế nào, cô hiểu rõ hơn ai hết.
Tống Vân Nhĩ cứ như vậy đắm chìm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619264/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.