Chóp mũi đụng có chút đau, Tổng Vân Nhĩ khẽ thở ra.
Ngước mắt lên, đối diện với một đôi mắt thâm trầm u ám đang nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt rất phức tạp, nhưng giờ khắc này lại không mang theo hận ý.
Tống Vân Nhĩ dời tầm mắt của mình, dừng lại trên môi anh.
Nơi đó, hai hàng dấu răng hẳn sâu vẫn còn.
Ngày hôm qua, rốt cuộc cô cắn tàn nhẫn bao nhiêu, thật sự đã cắn anh đến mức này.
Khoảnh khắc đó, cô gần như mất hết lý trí chỉ nghĩ đến việc trút giận, chỉ nghĩ rằng sự hận thù của anh dành cho cô khiến cô rất đau đớn.
Có chút xấu hổ, có chút chột dạ, cũng có chút hối hận, càng có chút đau lòng.
"Sao vậy? Lương tâm cắn rứt? Hôm qua lúc cắn còn không có một chút lưu tình!" Giọng nói lạnh lùng vang lên bên tai cô.
Tống Vân Nhĩ trong lòng càng thêm áy náy, không dám ngẩng đầu, nhẹ giọng nói: "Thực sự xin lỗi."
"Xin lỗi có ích gì?" Người đàn ông nâng cằm cô lên, buộc cô phải đối mặt với chính mình, "Tống Vân Nhĩ, cô cắn, cô phải chịu trách nhiệm đến cùng!" "
"...." Tống Vân Nhĩ kinh ngạc cứng đờ nhìn anh, hỏi: "Sao ... Chịu trách nhiệm?"
Người đàn ông nhếch môi, không nhanh không chậm nói, "Cô có ý kiến gì?"
Tống Vân Nhĩ vẻ mặt đờ đẫn nhìn hắn, không biết làm sao.
Cho đến khi...
"Chú Lệ, Tiểu Nhĩ Đóa, hai người xem hoa tôi hái có đẹp không? Giọng nói của Tiểu Thạch Đậu truyền đến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619262/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.