Đêm nay, Tổng Vân Nhĩ lại một đêm không ngủ.
Trong đầu tất cả chỉ toàn là cảnh hai người 5 năm trước, cùng với tình cảnh hiện tại của hai người.
5 năm trước ngọt ngào bao nhiêu, bây giờ tàn nhẫn bấy nhiêu.
Ngược lại cô bé Thạch Đậu ngủ rất say, thân hình bé nhỏ nằm trong lòng cô, mềm mại, còn thoang thoảng thơm mùi sữa.
Tống Vân Nhĩ tự hỏi sẽ tuyệt vời biết bao nếu hiện tại con của cô đang ở bên cạnh mình.
Cô sẽ dành hết tình cảm cho đứa nhỏ, nếu là con gái nhất định phải xinh xắn, dễ thương như cô bé Thạch Đậu, như một cô công chúa nhỏ.
Khi Lệ Đình Xuyên từ bên ngoài trở về, Tống Vân Nhĩ vừa vặn buộc tóc xong cho Tiểu Thạch Đậu.
"Chú Lệ, chào buổi sáng!" Tiểu Thạch Đậu nhìn thấy Lệ Đình Xuyên, nhảy nhót gọi anh như một con chim nhỏ, chạy đến trước mặt anh, "Tiểu Nhĩ Đóa buộc tóc cho con, có đẹp không?"
Lệ Đình Xuyên liếc nhìn Tống Vân Nhĩ một cái, thần sắc lạnh lẽo, không hề có cảm xúc.
Nhưng khi đảo mắt nhìn về phía Tiều Thạch Đậu, vẻ mặt ôn nhu cưng chiều: "Chà chà, trông rất đẹp. Thạch Đậu trông rất xinh đẹp."
Trọng tầm là cầu sau, rõ ràng là đang nói với Tổng Vần Nhĩ, đó không phải là khen ngợi cô.
"Đương nhiên, con là Tiều Thạch Đậu đáng yêu nhất mà." Tiểu Thạch Đậu vui vẻ nói.
Lệ Đình Xuyên cúi người xuống ôm lấy Tiểu Thạch Đậu: "Tối qua ngủ có ngon không?"
Hỏi Thạch Đậu, lại giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619261/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.