Rồi một giọt nữa rơi xuống, từng giọt một, như những viên trân châu trong suốt, rơi vào trong đĩa sứ ngọc trơn bóng.
Khi Tống Vân Nhĩ chuẩn bị đứng dậy rời đi, một bóng người đã đi trước cô một bước, đứng dậy khỏi ghế, có chút bực bội mà rất không hoan nghênh vội vàng rời đi.
Ghế kéo lê trên mặt đất phát ra âm thanh ma sát, có chút chói tai.
Bóng dáng người đàn ông nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Tống Vân Nhĩ.
Mà Tổng Vân Nhĩ nhìn trên bàn ăn bày tất cả đều là những món cô thích ăn, một cảm giác nghẹn ở cổ họng.
Hương vị quen thuộc sau 5 năm khiến cô chua xót, không biết làm thế nào .
"Tiều Nhĩ Đóa, cô sao vậy?" Tiều Thạch Đậu nhìn cô quan tâm, khó hiểu hỏi: "Sao cô lại khóc?"
Tống Vân Nhĩ lau nước mắt, lộ ra một nụ cười chát: "À, lâu lắm rồi không ăn được món ngon như vậy, có chút cảm động."
"Ừm!" Tiểu Thạch Đậu không ngừng gật đầu tỏ vẻ đồng ý: "Con cũng chưa từng được ăn ngon như vậy, con cũng rất cảm động nha. Nhưng con đâu có rơi nước mắt? Có phải con cũng nên khóc để bày tỏ lòng biết ơn đối với chú
Lệ như cô không?"
Tống Vân Nhĩ xoa xoa đầu cô bé: "Trong lòng cảm kích là được rồi, cô cũng chỉ là nhất thời kích động. Được rồi, cô không sao."
Lại hướng về phía Tiểu Thạch Đậu nở một nụ cười ôn nhu, ấm áp.
Tiểu Thạch Đậu gắp một ít thức ăn vào bát trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-biet-trung-phung/3619260/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.