“Thanh Loan…Thanh Loan…” Một âm thanh thật nhỏ đang gọi tên tôi. Tôinhìn xung quanh, phát hiện mình đang trôi nổi trong nước, xung quanh làvách tường đỏ sậm, không gian nhỏ hẹp, dường như không có lối ra.
“Thanh Loan…” giọng nói kia bỗng gần trong gang tấc, một thai nhi nho nhỏ chợt xuất hiện trước mắt tôi, mặt đối mặt, mắt nhắm lại, cuống rốnkhông biết nằm ở đâu.
Thai nhi kia từ từ nhích đến gần, tôi muốn lùi về sau, lại phát hiệnthân thể không tài nào nhúc nhích, mà thai nhi kia, khi cách mặt tôi chỉ chừng hai tấc thì dừng lại, mở choàng mắt, con ngươi đen nhánh rất lớn, cơ hồ lớn đến chiếm gần hết cả hốc mắt, cứ nhìn chằm chằm tôi như thế.Tôi cũng không cảm thấy quá sợ hãi — từ nhỏ đến lớn, tôi còn thấy nhiềuthứ còn kinh khủng hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng không biết tạisao, lúc này tôi lại hơi sợ.
“Thanh Loan….” Cuống rốn kia bỗng nhiên bắt đầu chuyển động, đầu tiên là trôi dạt trong nước, sau đó thoáng cái quấn lên cổ thai nhi, nhanhchóng lôi nó về phía sau. Nó cố vùng vẫy, vươn tay về phía tôi. Cuốngrốn kia siết càng chặt, mắt nó dường như sắp lồi ra ngoài. Trên cánh tay đang vươn ra kia, dần hiện lên một hoa văn —- là một đóa hoa sen, vốnlà màu hồng nhạt lại dần chuyển sang màu đỏ như máu.
“Thanh Loan!” Có người đẩy tôi một cái, tôi tỉnh táo lại.
“Mơ thấy ác mộng sao?” Huyền Kỳ cau mày nhìn tôi.
Tôi gật đầu, từ từ ngồi dậy.
Huyền Kỳ kéo rèm cửa sổ, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-bien-lien/2023490/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.