Huyền Kỳ chạy đi mở cửa, lúc trở lại, còn có người đàn ông cao ráo đã từng thấy trong phòng làm việc của chú theo sau. 
“Xem ra là không sao rồi.” Anh ta gật đầu với tôi, nói “Tôi tên làThẩm Thiên Huy, tôi với Vu Dương là bạn của ông nội hai người.” 
Tôi nhìn hai người họ, không biết nên nói gì, trong trí nhớ của tôi, ông nội hình như không có bạn. 
Thẩm Thiên Huy nói tiếp: “Hai người gọi điện cho tôi sao? Xin lỗi, tôi không nghe máy được.” 
“Nói cho chúng tôi biết là chuyện gì đang xảy ra.” tôi nói. 
Anh ta không trả lời, đi đến cửa phòng sách, tinh tế nhìn lên khung cửa. 
“Hẳn là đã rất mong manh rồi.” Vu Dương không biết từ lúc nào đã ngồi xuống chiếc ghế sau bàn đọc sách, thích ý dựa ra sau. 
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Tôi nói lớn tiếng hơn một chút, lại hỏi. 
Thẩm Thiên Huy ngẩng đầu, cười cười nói: “Đừng có gấp, lấy tấm da hồ ly kia ra trước đã.” 
Tôi không nhúc nhích, trong lòng hơi bực bội, muốn thì cứ nói thẳngra đi, bày đặt úp úp mở mở, Huyền Kỳ lại không để bụng, cầm chiếc túikia nhanh nhẹn mở ra, Vu Dương đi đến, lôi cả bộ da hồ ly kia để ra mặtđất, sau đó, tôi liền nghe tiếng hít sâu của Huyền Kỳ vang vọng bên tai. 
Vừa cúi đầu nhìn, đầu tôi lập tức trống rỗng. 
Bộ lông hồ ly kia rất lớn, dài khoảng chừng một mét. Lớp lông mangánh bạc xõa tung, sáng bóng, không hề có tạp sắc. Đuôi của 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-bien-lien/2023488/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.