Uy phụ thân uống dược xong, Liễu Ức Vân ngồi trong căn phòng lâm vào trầm tư. Kể từ ngày ấy hắn hoảng hốt trốn sau đó không còn gặp lại Trầm Lạc Phong. Đối với việc ngày đó gặp nhau trong lòng hắn vẫn tràn đầy sợ hãi. Không biết vì cái gì gặp lại y hắn trừ bỏ khẩn trương bên ngoài, hắn cư nhiên không cảm thấy hận ý như tưởng tượng. Hắn cảm thấy hắn đáng lẽ phải hận y, hận y làm tổn thương hắn, hận y giẫm đạp tâm hắn. Chính là khi nhìn thấy khuôn mặt y, khi tay y lại một lần nữa ôm lấy hắn, thì hắn phát hiện hắn đã sai. Hắn căn bản không thể hận y, cho dù đã bị tổn thương như vậy, hắn vẫn không thể hận y, thậm chí còn có chút lưu luyến sự ôn nhu của y. Có lẽ hắn thật sự tiện đi. Hắn vẫn lừa chính mình phải quên y, nhưng hắn vĩnh viễn có lẽ cũng không quên được y. Nhưng là quên không được thì sao chứ? Y nhất định đã cùng Tiêu Mộng Liên thành thân đi, đã có đứa nhỏ, trong thế giới của y nhất định đã không còn hắn tồn tại.
“Hải tiên sinh, Hải tiên sinh!”
“Ách?” Ở lần gọi không biết thứ bao nhiêu của quản gia, Liễu Ức Vân trong trầm tư cuối cùng có phản ứng.
“Hải tiên sinh, hôm nay khí hậu quá nóng, ta cố ý kêu trù phòng làm chè lạnh giải nhiệt, ngài lại nếm thử.”
“A, đa tạ lão bá.” Kinh ngạc vì chính mình ngẩn người, Liễu Ức Vân ngượng ngùng cúi đầu.
“Không có gì, Hải tiên sinh thoạt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-ai-phong-van/2380269/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.