Nghe lão quản gia nói một hồi, Liễu Ức Vân gần như đã ngốc lăng tại chỗ. Hắn không cách nào khống chế bước chân của chính mình, chậm rãi đi tới hoa viên trước kia chỉ thuộc về hắn. Ánh vào tầm mắt là biển hoa cùng mùi hương thơm ngát làm nội tâm Liễu Ức Vân không ngừng cuộn sóng. Thế nào như vậy? Này cùng hắn tưởng tượng hoàn toàn không giống a. Y không phải hy vọng chính mình chết sao? Không phải y gọi người cường bạo hắn sao, lại đẩy hắn xuống sườn núi sao? Này rốt cuộc là thế nào? Là giống như quản gia nói như vậy nhớ chính mình sao? Hắn không thể tin được, cũng không nguyện tin tưởng. Hắn tưởng y đã thành thân, đã có đứa nhỏ của chính mình, cuộc sống trôi qua hạnh phúc, nhưng sự thật sao lại như thế! Nhưng là lúc đầu nhìn thấy y thì, ánh mắt ưu thương trên khuôn mặt u buồn không hợp với tuổi tác là vì cái gì....
“Có phải hay không cảm thấy thực mê hoặc?” Một giọng nữ đột nhiên xuất hiện phía sau hắn.
“Ai?” Liễu Ức Vân kinh ngạc xoay người, rõ ràng phát hiện một thanh trường kiếm chỉ trước ngực hắn, mà người cầm kiếm cư nhiên là Đoan vương phi!
Đoan vương phi lúc này chính là một khuôn mặt phẫn hận nhìn hắn, “Cảm thấy thực kinh ngạc đi, ta cũng vậy? Ta thực không nghĩ đến từ trên vách núi ngã xuống mà ngươi cư nhiên còn sống, Liễu Ức Vân!”
“Ngươi, ngươi thế nào biết?” Thân phận chính mình bị vạch trần, làm hắn giật mình.
“Hừ! Nếu không phải ngươi chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-ai-phong-van/2380272/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.