Buổi đêm ngày hè, bầu trời sáng sủa không một gợn mây, ánh trăng treo trên cao điểm xuyết thêm những ngôi sao nhỏ sáng rực. Gió nhẹ thổi qua, mang theo chút hơi lạnh, làm tan đi nhiệt độ nóng bức đêm hè. Liễu Ức Vân đi giữa hoa viên, trong lòng rối rắm suy nghĩ. Tình huống của phụ thân đã ổn định, chỉ cần chậm rãi điều dưỡng, vài ngày sau nhất định sẽ khỏe lại. Nhưng hắn âm thầm quan sát mấy ngày nay, vẫn như cũ không biết ai muốn hại phụ thân, những người quanh đây hắn không dám tin tưởng, người duy nhất tin tưởng sẽ không hại phụ thân lại không chịu xuất hiện. Nghĩ đến người đó, Liễu Ức Vân không hiểu sao trở nên nôn nóng. Trở về đã hơn mười ngày, mỗi ngày hắn đều vượt qua trong lo lắng, sợ hãi gặp lại y, nhưng khi mỗi ngày kết thúc lại cảm thấy có chút mất mát. Hắn thậm chí vài lần muốn hướng quản gia dò hỏi, nhưng lại không biết bắt đầu như thế nào. “Ha hả.....” Nở nụ cười mang theo chút tự giễu. Cho dù hỏi được thì như thế nào, hắn hiện tại chuẩn bị tốt lắm, lại muốn gặp mặt y sao? Thật sự muốn nhìn đến y, nhìn người cho hắn bao nhiêu đau khổ sao? “Không, ta chỉ là vì phụ thân!” Phảng phất an ủi chính mình, hắn kiên quyết tự nhủ. Đúng, hắn chính là vì an toàn của phụ thân, muốn tìm y thương lượng, hắn đã quên hết thảy, toàn bộ đã quên!
Bất tri bất giác Liễu Ức Vân đi tới một đình viện an tĩnh, nhìn viện môn quen thuộc trước mắt, Liễu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuu-ai-phong-van/2380267/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.