Mộc Cẩn Hiền đứng bên bờ sông, nhìn những gợn sóng đang đập vào bờ mà len lỏi cảm giác sợ hãi.
Hắn thả tay mình xuống nước, ngón tay truyền đến cảm giác lạnh đến thấu xương, làn nước mênh mông gập ghềnh theo chiều gió đưa đẩy, một luồng lạnh lẽo toả ra từ trong lòng Mộc Cẩn Hiền.
Trác Hạo Hi ở ngay đây, Trác Phi Dương rải tro cốt của cậu ở đây, chẳng lẽ Trác Hạo Hi ngâm mình ở con sông lạnh lẽo này không thấy lạnh sao? Con sông này lớn đến như vậy, mình muốn tìm người kia thì phải làm sao đây? Đột nhiên Mộc Cẩn Hiền cảm thấy thật mờ mịt.
Truyền thuyết kể rằng, vong linh chết đuối mà muốn đầu thai chuyển kiếp, thì chỉ có thể tìm người thay thế mà thôi, nhưng mà người hiền lành như Trác Hạo Hi, có lẽ sẽ không vì mình được siêu thoát mà kéo người khác xuống nước đâu, nếu như vậy thì có phải người kia phải vĩnh viễn chìm trong con sông lạnh lẽo này, làm bạn với tôm với cá không?
Mộc Cẩn Hiền rút bàn tay bị nước làm cho tê cóng lên, gương mặt thoáng vẻ bi thương.
Hàn Lâm nhíu mày nhìn Mộc Cẩn Hiền nằm trên giường bệnh: "Sao anh lại chạy ra ngoài bờ sông thế? Không tốt cho vết thương trên đầu và chân của anh đâu, anh đừng thờ ơ với sức khỏe của mình vậy."
Hắn cười cười, mặc dù nụ cười ấy vẫn tao nhã như cũ, nhưng giờ phút này lại trông như mang vẻ gượng gạo. "Bị nhốt trong bệnh viện lâu quá, nên muốn ra bờ sông ngắm cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cut-lao-tu-khong-can-nguoi-nua/3017379/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.