Hàn Lâm chết sững nhìn Mộc Cẩn Hiền, thiếu niên nằm ở dưới khẽ nhíu mày, sợ sệt nhìn Hàn Lâm, sau đó thì tỏ vẻ đáng thương nhìn Mộc Cẩn Hiền.
Mộc Cẩn Hiền bị phá vậy, thành ra cũng bị mất hứng luôn, bèn quăng cho cậu thiếu niên ấy một sấp tiền, rồi đuổi cậu ta đi, tiếp đó thì thong dong mặc quần áo vào, Hàn Lâm nhìn dáng vẻ của hắn mà trong lòng đã hận đến độ rỉ ra cả máu.
Người này vẫn cứ mang vẻ bình tĩnh và thong dong như thế, lẽ nào Mộc Cẩn Hiền chẳng có tí cảm giác bị bắt ghen tại trận sao?
Đột nhiên Hàn Lâm cảm thấy bản thân mình thật thảm hại, nhất là khi tên trai bao kia nhìn mình bằng ánh mắt hiếu kỳ và khiêu khích ấy, chợt Hàn Lâm có cảm giác người thực sự bị bắt ghen tại trận là mình vậy.
Hàn Lâm cắn chặt môi, Mộc Cẩn Hiền cảm thấy mình chưa đủ quá đáng hay sao? Hay là nghĩ mình không đáng để hắn đặt vào mắt.
"Anh đang làm gì đấy?" Hàn Lâm ngẩng đầu lên nhìn hắn, cả người run lẩy bẩy mà hỏi.
Rốt cuộc Mộc Cẩn Hiền có ý gì đây? Không muốn chạm vào mình, mà bây giờ lại đang ở đây vui đùa với người khác, nếu đã vậy thì ngày xưa cần gì phải theo đuổi mình, cần gì phải gióng trống khua chiêng cưới mình làm gì. Cơn tức giận không đè nén được trào ra khỏi lồng ngực, khiến Hàn Lâm bất chợt cảm thấy rất tủi thân.
Mộc Cẩn Hiền kéo tay Hàn Lâm đi ra ngoài: "Sao em lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cut-lao-tu-khong-can-nguoi-nua/3017375/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.